Dương Thư Mị Ảnh

Chương 78 :

Ngày đăng: 21:09 19/04/20


Hai người đã ở trong thị trấn năm ngày, Quân Thư Ảnh cũng không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi được nữa. Buổi tối, Sở Phi Dương kéo Quân Thư Ảnh ra ngoài, hưng trí ngẩng cao đầu nói muốn đưa y đi xem chợ đêm. Quân Thư Ảnh gạt tay hắn ra, lạnh lùng nói: “Ta không muốn lãng phí thời gian ở nơi nhàm chán này. Nếu ngày mai vẫn không có chuyện gì xảy ra, ta muốn lập tức trở về.”



Sở Phi Dương nhìn y, ánh mắt lóe sáng, cười cười nói: “Trở về? Ngươi muốn trở về đâu?”



Quân Thư Ảnh lạnh lùng liếc hắn một cái, không để ý tới vấn đề nhàm chán của hắn.



Sở Phi Dương giơ tay lên, Quân Thư Ảnh cảm thấy một vật gì đó lành lạnh chạm vào mặt mình, y cả kinh đẩy mạnh ra, lúc đó mới nhìn rõ đó chính là một vò rượu.



Sở Phi Dương ném vò rượu cho y, nói: “Không muốn đi cũng được. Chúng ta cùng nhau uống rượu đi.” Nói xong hắn ra khỏi phòng, nhảy lên mái nhà. Bầu trời đen thẫm không trăng không sao, chỉ có ánh đèn mờ nhạt phản chiếu trên mặt tuyết, cảnh vật nhu hòa yên tĩnh.



Sở Phi Dương cảm thấy một cơn gió thổi qua, Quân Thư Ảnh đã phi thân lên ngồi bên cạnh hắn. Hắn cười nói: “Khinh công của ngươi tiến bộ hơn rất nhiều so với lần chúng ta giao thủ.”



“Kia cũng là nhờ thiên hạ đệ nhất Sở đại hiệp chỉ bảo cho.” Quân Thư Ảnh thản nhiên nói, âm thanh mang theo một tia trào phúng.



Sở Phi Dương khoát tay áo nói: “Khách khí khách khí. Sao ngươi không uống rượu đi? Rượu ngon không nên lãng phí.” Nói xong hắn cầm lấy vò rượu của Quân Thư Ảnh, mở giấy dán trên miệng vò rượu ra rồi đưa lại cho Quân Thư Ảnh. Hắn chạm vò rượu của mình vào vò rượu của Quân Thư Ảnh, ngửa đầu uống một ngụm to. Quân Thư Ảnh cười cười uống, dòng rượu mát lạnh chảy xuống cổ họng khiến y cảm thấy tâm tình sảng khoái hơn.



Sở Phi Dương cười nói: “Uống rượu để nóng người trước, đợi lát nữa có thể tận lực chiến đấu.”



Quân Thư Ảnh nhướng mày nhìn hắn, đặt vò rượu lên đùi. Nhìn y, Sở Phi Dương cảm giác toàn thân xao động khó nhịn, như mãnh hổ muốn lao ra khỏi lồng.



Một lúc lâu sau hai người không nói chuyện. Dần về khuya, ngọn đèn dầu cũng đã lụi tắt, xung quanh không còn bất cứ âm thanh nào nữa.
Sở Phi Dương lại nói: “Lần kia ngươi thổi là khúc nhạc gì? Tới bây giờ ta vẫn chưa từng nghe qua. Âm thanh êm tai như thế lại có thể gọi độc trùng, thật kỳ lạ.”



Quân Thư Ảnh trả lời: “Khúc nhạc kia cũng không có gì đặc biệt, nếu không có nội lực của ta thì thanh âm sẽ không đến chỗ độc trùng được.” Y đưa cây tiêu tới bên môi, tiếng tiêu trong trẻo vang lên. Ban đầu còn hơi hỗn loạn, ngay sau đó liền chuyển thành một âm điệu dễ nghe, êm tai, dần dần hòa vào bóng đêm lạnh giá.Sở Phi Dương ngây người nhìn Quân Thư Ảnh. Hơi thở phiêu tán trước mặt, ngón tay thon dài chuyển động trên cây tiêu, đôi môi khẽ hé mở…



Đột nhiên Sở Phi Dương kéo tay Quân Thư Ảnh, tiếng tiêu chợt ngừng bặt, gương mặt hai người gần lại, chóp mũi tựa hồ sắp chạm vào nhau.



“Quân Thư Ảnh…” Sở Phi Dương nhẹ nhàng gọi. Quân Thư Ảnh im lặng nhìn hắn, hơi thở của y phả vào mặt hắn mang chút hơi rượu.



Sở Phi Dương hơi nghiêng đầu, chậm rãi tiến gần đến đôi môi Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh khép hờ mắt, đôi môi hai người chạm nhau.



—————–



(*) vương bát đản: từ dùng để chửi nhau thôi ^^



(*) đối ẩm: cùng uống rượu



(*) bồi: đền ^^



Tiểu hài tử ngoan ngoãn nằm trong lòng Quân Thư Ảnh, không ồn không nháo, cắn cắn ngón tay, im lặng ngẩng đầu nhìn Quân Thư Ảnh. Rồi dường như cảm thấy mệt mỏi, tiểu hài tử há cái miệng có vài cái răng nanh mới nhú lên ngáp dài, nhắm mắt dựa vào ngực Quân Thư Ảnh.