Đường Về Nhà Của Vật Hi Sinh Nữ Phụ

Chương 28 : Tính toán của Tần Dĩ Mạt

Ngày đăng: 21:11 19/04/20


Nến điêu hoa hương bốc cháy khẽ kêu đồm độp, nửa đêm vắng vẻ nghe được rất rõ ràng. Tần Dĩ Mạt ngồi đó, mày cau chặt, vẹ mặt trầm tư.



“Cộc cộc cộc……” – Có người khẽ gõ cửa sổ, thần sắc Tần Dĩ Mạt chấn động, lập tức giống như một con thỏ cấp tốc chạy qua bên đó.



“Rất nhớ nàng, tiểu Hà Hoa” – Tam Mao giống như một con đại khuyển, toàn bộ cơ thể đều đè lên người nàng, đầu liên tục cọ cọ vào cổ nàng!”



“Được rồi, đừng làm nũng nữa!” – Tần Dĩ Mạt ôn nhu đẩy hắn ra, lập tức nhìn đôi mắt hắn, tràn đầy nghiêm túc hỏi: “Tam Mao, ta hỏi huynh, lời hứa của huynh với ta còn tính hay không?”



Đôi mắt lục sắc của Tam Mao khẽ bất động, nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy?”



“Huynh đừng quan tâm cái gì” – Tần Dĩ Mạt phất tay, gấp gáp nói: “Bảy năm trước lúc chúng ta vừa mới nhận thức, là ta cứu huynh một mạng, mà huynh cũng đồng ý làm cho ta ba chuyện, trả nợ ân tình, lời hứa này còn giữ hay không?”



Nhìn Tần Dĩ Mạt cả người đều phát ra một khí tức gấp gáp, Tam Mao gật đầu nói: “Giữ đúng!”



“Tốt lắm!” – Nghe hắn đồng ý giữ lời hứa, trong nháy mắt Tần Dĩ Mạt có một cảm giác trút được gánh nặng, chỉ thấy nàng lấy cái gì đó từ trong tay áo ra: “Ta muốn huynh đem phong thư này tự tay giao cho Nam Cung công tử của Bích Liễu sơn trang, nhớ rõ——nhất định phải trước mười lăm tháng sau đưa đến tay hắn”.



Tam Mao nhận thư, yên lặng nhìn nàng một cái, nói: “Ta biết rồi!”



Tần Dĩ Mạt chậm rãi thở một hơi.



“Xảy ra chuyện gì rồi?” – Không để ý tới tiếng kinh hô của nàng, Tam Mao tự nhiên ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, đặt lên đùi mình.



“……Bạch Liên Nhi phải gả cho Mẫn vương” – Tần Dĩ Mạt thấp giọng nói: “Ta không thể để hai người này thành thân!”



“Ân!”



“Huynh…huynh không hỏi ta nguyên nhân sao?”



“Nàng thích là tốt rồi!”
Lại có thể để nàng ta ăn “thịt người”, mồ hôi cả người Tần Dĩ Mạt cứ tuôn, cái cảnh này cho dù mới nghĩ một chút đã làm cho người ta chịu không nổi, huống chi Bạch Liên Nhi lại từng tự trải nghiệm lấy.



“Được rồi! Không sao nữa! Đều qua rồi!” – Tần Dĩ Mạt vỗ lưng nàng ta, thần sắc kinh khủng nói.



“Muội muốn trốn, muội rất muốn chạy trối…..Nhưng mà Vương gia dùng dây xích trói muội trên giường, muội không động đậy được….Muội mỗi ngày hi vọng sẽ có người đến cứu muội!” – Bạch Liên Nhi đau xót nói: “Muội không muốn quay lại, muội không muốn gả cho y, van xin tỷ, tỷ là tỷ tỷ của muội mà! Giúp muội, giúp muội đi!” – Nàng ta sống chết nắm lấy Tần Dĩ Mạt, giống như là nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.



“Muội, thực sự không muốn gả cho Mẫn vương gia sao?” – Tần Dĩ Mạt nhẹ nhàng hỏi.



“Y là ma quỷ, muội không thích y, muội sợ y” – Bạch Liên Nhi giống như từ trong lời của nàng nghe ra được cái gì, nhanh chóng nói.



“Hạ Lan Mẫn là vương gia, y nói muốn cưới muội, cho dù là muội hay Bạch gia chúng ta đều không có cách nào chống lại.”



“……Muội biết, muội biết” – Thần sắc Bạch Liên Nhi dần dần trở nên tuyệt vọng.



“Nhưng mà, nếu muội thật sự không muốn gả cho y, cũng không phải là không có cách khác”.



“Cách, cách gì?”



Nhìn đôi mắt tràn đầy khát vọng của nàng ta, Tần Dĩ Mạt nói: “Biện pháp chính là, có người nguyện ý đem ngươi cao bay xa chạy”.



“Nhưng mà, có ai nguyện ý đem muội đi, lại có thể đem muội đi được chứ?”



“Muội cũng biết, phủ chúng ta bốn phía đều bị Hạ Lan Mẫn phái người bao vây, có thể nói là chạy đằng trời, cho nên người có thể cứu muội ra phải có võ công cao cường, lại phải là người tâm tư tỉ mỉ, mà vừa may có một người hoàn toàn phù hợp với hai điều này!”



“Ai?” – Bạch Liên Nhi mở lớn hai mắt nói.



Tần Dĩ Mạt chầm chậm nói: “Nam nhân muội yêu nhất——NamCung Phong Hoa”.