Đường Về Nhà Của Vật Hi Sinh Nữ Phụ

Chương 32 : Quyết định chạy trốn

Ngày đăng: 21:11 19/04/20


Có một chuôi kiếm hàn quang tứ phía chỉ vào sau ót y.



Đôi mắt Hạ Lan Mẫn bỗng nhiên co lại, gương mặt vốn đang tràn đầy dục vọng kia lập tức trở nên âm lãnh ngoan độc.



Cả người y cứng ngắt đứng lên, nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?”



Thé nhưng, người phía sau không có ý muốn trò chuyện với y, Hạ Lan Mẫn chỉ cảm thấy vai đau một cái, cả người liền giống như Tần Dĩ Mạt, trở nên không thể động dậy. Giống như những cái bàn đầy bụi, hắn ngã sấp trên mặt đất.



“Tiểu hoa sen, tiểu hoa sen……” – Nam nhân, không, phải nói là Tam Mao. Khẩn trương lắc lắc cơ thể Tần Dĩ Mạt, đầy lo lắng hỏi: “Nàng làm sao vậy?”



Lúc này Tần Dĩ Mạt đang trúng “Hợp hoan lộ”, vừa xoay người, nhìn thấy gương mặt nam nhân của nàng, trên mặt Tần Dĩ Mạt lộ ra một nụ cười câu dẫnn, nụ cười ấy rất đẹp, rất quyến rũ, khiến cho Tam Mao nhìn cũng không khỏi ngây ngốc.



“Tiểu hoa sen?”



Tam Mao nhíu mày, giơ tay đặt xuống mạch môn của Tần Dĩ Mạt.



Thế nhưng, động tác của Tần Dĩ Mạt còn nhanh hơn hắn, cả người mang theo hơi rượu ép sát vào người Tam Mao. Cái cổ bị một đôi tay mềm mại ôm lấy, cũng bức hắn ép chặt vào người nàng.



“Tam Mao, Tam Mao……” – Một tiếng nói cấp bách, mang theo tiếng nói nỉ non nóng bỏng vang lên bên tai hắn. Đôi mắt lục sắc của Tam Mao trong chớp mắt liền trở nên ôn nhu.



“Ta ở đây” – Tam Mao cúi đầu nhẹ nhàng liếm đi nước mắt trên khóe mắt Tần Dĩ Mạt, động tác này giống như một tín hiệu, châm lên nhiệt tình của hai người.



Không lâu sau, trong hồng sa trướng liền vang lên từng trận thanh hoan ngâm.



Gương mặt tuấn mỹ của Hạ Lan Mẫn áp sát dưới mặt đất lạnh, cho dù toàn thân y không thể động đậy, nhưng cũng không thể ngăn y nghe được những tiếng hoan du kia, chỉ cần nghĩ đến có người ở trên giường tùy ý xâm phạm nữ nhân thuộc về y, trong lòng Hạ Lan Mẫn liền muốn bạo nộ, hận không thể giết chết người đó.



Chịu một nỗi nhục từ trước đến nay chưa từng có, trong lòng Hạ Lan Mẫn âm thầm thề, hắn nhất định sẽ đem nam nhân chết tiệt này ——băm thành trăm mảnh.



Một hồi tham hoan, bao nhiêu thâm tình. Đợi đến khi lý trí Tần Dĩ Mạt trở về, trời cũng đã gần sáng.



“Tam, Tam Mao?” – Cơ thể bị nam nhân ôm trong lòng, nàng không tự chủ hô ra một tiếng.



“Nàng tỉnh rồi sao?” – Nam nhân giống như một con đại khuyển, cọ cọ trên cổ nàng, gương mặt thỏa mãn nói.



Cảnh tượng quá mức kích tình làm Tần Dĩ Mạt cũng không biết tình huống bây giờ là như thế nào. Nàng vươn tay đẩy Tam Mao đang có ý muốn hôn nàng, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại.



Một lúc trôi qua, sắc mặt của nàng đột nhiên trở nên tái nhợt.
“Cho dù ta đi đến nơi nào, huynh đều theo ta, bảo hộ ta phải không?”



Tam Mao vươn cánh tay to lớn xoa đầu Tần Dĩ Mạt: “Đó là đương nhiên!”



Thừa lúc sáng sớm, cửa thành mở rộng, Tần Dĩ Mạt cùng Tam Mao thay một bộ y phục mới, rồi thuê một xe ngựa, men theo dònng người đông đúc thuận lợi ra khỏi thành.



***



“Giá, giá…” – Trên con đường đất vàng, một chiếc xe ngựa phóng như bay.



“Hu…” – Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, một nam nhân mở cửa xe từ bên ngoài chui vào.



“Nàng vẫn ổn chứ?” – Tam Mao nhìn Tần Dĩ Mạt cả người yếu ớt, lo lắng hỏi.



Tần Dĩ Mạt lắc đầu, ý bảo mình có thể chịu được. Nhận lấy túi nước Tam Mao đưa đến, nàng miễn cưỡng uống một ngụm.



“Nàng quá yếu!” – Tam Mao nhíu mày nói.



Tần Dĩ Mạt nghe xong, mày nhăn lại. Được lắm! Bây giờ vừa mới rời khỏi đã bắt đầu ghét bỏ ta rồi!



Hơn nữa ta cực khổ như thế này, cũng không phải bởi vì cùng ngươi —————



Sắc mặt nàng bỗng đỏ lên, hung hăng liếc mắt Tam Mao thối một cái.



“Nàng yếu như thế, sau này sinh cục cưng cho ta sẽ rất cực khổ!”



Ngụm nước cứ như thế mà nuốt xuống cổ họng, Tam Mao cực kỳ hiểu ý người vươn tay vỗ sau lưng nàng.



“Đây là cái gì với cái gì chứ!” – Tần Dĩ Mạt vừa thẹn vừa giận đánh lên đầu hắn một cái, quả thực không biết nam nhân này cả ngày suy nghĩ linh tinh gì!



“Đi đánh xe ngựa của huynh đi!” – Nàng tràn đầy không dễ chịu nói.



Tam Mao cực kỳ hiểu tính cách dã man của người trong lòng, biết rằng nếu mình không biến mất, người nào đó không chừng sẽ thật sự phát điên.



Tuy là hắn cũng không biết lo lắng của mình có chỗ nào không đúng.