Đường Về Nhà Của Vật Hi Sinh Nữ Phụ

Chương 35 : Tam Mao cùng Tứ Mao [ 2 ]

Ngày đăng: 21:11 19/04/20


Ngay tại lúc nàng run rẩy không biết làm sao, Tam Mao kéo theo một cây gỗ lớn từ bên ngoài bước vào.



“Nàng làm sao vậy?” – Hắn nhìn Tần Dĩ Mạt đang ngồi dưới đất, gương mặt trắng xanh, không khỏi lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”



Bị một con chó dọa chết khiếp, cái loại mất mặt này làm sao mà nói ra được, chỉ thấy nàng sưu một cái, từ mặt đất đứng lên, ngước đầu cứng rắn nói: “Không, không có gì…Ta không cẩn thận ngã một cái!”



Tam Mao nghi hoặc nhìn nàng, lại thấy tầm nhìn của nàng liên tục nhìn chằm chằm Tứ Mao, trong lòng không khỏi hiểu rõ vài phần.



“Được rồi, không phải huynh đi đốn củi sao? Làm sao lại trở lại nhanh như vậy?”



Tam Mao cười cười, chỉ vào đống gỗ bị cột phía sau, nói: “Ta lo lắng nàng ở nhà một mình, cho nên tìm một cây gỗ ở trên núi gần đây trở về”



“A…Thật tốt quá, cuối cùng cũng không cần ngủ trên cái giường đông chết người kia nữa!”



Nhìn nàng vỗ ngực, vẻ mặt may mắn, sắc mặt Tam Mao lại bày ra một biểu tình thất vọng.



Cuối cùng vào buổi trưa ngày hôm sau, Tam Mao ở trong sân bắt đầu làm giường gỗ, mà Tần Dĩ Mạt đâu? Nàng thay một bộ thô y màu lam, ở bên bồn nước, trước giặt sạch quần áo và đồ dùng hằng ngày của hai người, rồi lại đem rau trồng ở trong viện hái được bắt đầu làm cơm lặt rau.



“Bữa trưa làm xong rồi!” – Tần Dĩ Mạt xoa xoa những giọt nước trên tay, nhìn Tam Mao vừa cười vừa nói: “Ăn trước một chút đi!”



“Cực cho nàng rồi!” – Tam Mao ngồi trước bàn tròn trong sảnh nhìn Tần Dĩ mặt sắc mặt có vẻ mỏi mệt, trong mắt không tự giác có một cỗ đau lòng.



Trong mắt hắn xem Tần Dĩ Mạt là nữ hài nhi nuông chiều từ nhỏ chưa từng làm qua những việc vặt này.



“Làm gì có chiều chuộng như thế!” – Hờn giận liếc hắn một cái, trên mặt Tần Dĩ Mạt có một vẻ hài lòng nhàn nhạt. Chỉ vào bốn món một canh trên bàn, nàng đắc ý nói: “Rau chân vịt xào, đậu hầm, khoai tây, bắp cải chua ngọt, còn có canh trứng”.



Tam Mao tràn đầy ngoài ý muốn nhìn nàng một cái, giống như hoàn toàn không thể ngờ nàng có thể rửa tay làm canh.



“Không nghĩ tới đất trong hậu viện này có nhiều loại rau như vậy!” – Tần Dĩ Mạt gắp một miếng rau chân vịt bỏ vào trong chén: “Mau nếm thử tay nghề của ta, xem có ăn được hay không?”



“Ăn ngon!” – Khóe miệng Tam Mao không kìm được vươn lên.



“Còn chưa ăn huynh đã biết là ngon rồi?” – Tần Dĩ Mạt hít hít mũi, hiển nhiên là bất mãn với hắn.



Ngay tại lúc hai người bọn họ huynh một đũa ta một miệng, Tam Mao lại đột nhiên cúi đầu, Tần Dĩ Mạt lập tức nhìn qua, chỉ thấy trên đùi Tam Mao là một con chó hung dữ, đang thè lưỡi tràn đầy nịnh nọt nhìn hắn.



“Tứ Mao cũng muốn ăn sao?” – Nam nhân vỗ đầu cự khuyển, ngữ khí ôn hòa hỏi.




Nhưng mà không chờ Tần Dĩ Mạt mở miệng, Tam Mao đã quay đầu, vẻ mặt băng lạnh nhìn con cự khuyển bên cạnh.



Thân thể Tứ Mao run lẩy bẩy, nó khẽ ô ô hai tiếng, hai chân trước quỳ xuống, một bộ dạng cực kì sợ hãi.



“Ô ô ô……Gâu……” – Nó đáng thương nhìn nam nhân, nhỏ giọng kêu, giống như là đang giải thích cái gì.



Tam Mao nghe nó ô ô nhưng vẫn như cũ không động đậy, vẻ âm trầm trên mặt lại càng sâu.



Tần Dĩ Mạt thấy hắn như thế, không khỏi đem lời đến miệng nuốt vào, chỉ thấy nàng lắc lắc ống tay áo của Tam Mao, nói: “Đỡ ta đứng dậy!”



“Là ta không cẩn thật đụng vào cái kệ gỗ” – Tần Dĩ Mạt nói: “Không liên quan đến Tứ Mao”.



“Ô ô ô…” – Tứ Mao ngẩng đầu nức nở nhìn nàng.



Tần Dĩ Mạt nghếch nghếch cái mũi nhỏ âm thầm liếc nó một cái.



“Từ hôm nay trở đi trong vòng ba ngày, ngươi không được ăn” – Tam Mao ôm lấy Tần Dĩ Mạt đã suy yếu, nhìn cự khuyển lớn tiếng nói.



Bị rượt chạy xung quanh một thời gian dài làm nàng kiệt sức rồi, thân thể Tần Dĩ Mạt vừa nằm lên giường lập tức bắt đầu buồn ngủ.



“Cực khổ cho nàng rồi!” – Vuốt tóc nàng, Tam Mao áy náy nói.



Tần Dĩ Mạt nghe vậy hơi mở mắt, buồn cười nói: “Được rồi! Chẳng lẽ ta còn phải tính toán cùng một con chó?”



Tuy rằng con chó này rất thông minh, rất giảo hoạt, lại rất thích khi dễ nàng, nhưng ai bảo bên cạnh nàng là nam nhân thích nàng chứ?



“Tứ Mao luôn là một cô nương tốt, lúc này lại luôn khi dễ nàng, xem ra không thể để nó lại……”



“Huynh nói cái gì?” – Tần Dĩ Mạt mở mắt kinh ngạc hỏi: “Nó là nữ, cái sao?”



Tam Mao nhìn nàng không hiểu, gật đầu.



“Ha ha…” – Tần Dĩ Mạt cứng ngắc co rút khóe miệng, bỗng nhiên lẩm bẩm: “Cuối cùng ta cũng biết vì sao nó không nhìn ta vừa mắt rồi!”



Tốt lắm~~~Thì ra tình địch của nàng là một con chó sao!