Đường Về Nhà Của Vật Hi Sinh Nữ Phụ
Chương 6 : Cái chết của Tả Hương Lan
Ngày đăng: 21:10 19/04/20
Mưa to gió lớn nổi lên ngoài cửa sổ, tiếng sấm chớp nháyầmầm.
Tiểu nha hoàn Thanh Nhi dựa vào bên tấm màn xanh lười biếng ngáp một cái..
“Thanh Nhi......” – Lúc này trong tấm màn truyền ra một giọng nữthanh thúy, nàng hỏi: “Bây giờlà giờnào rồi?”
“Tiểu thư.” – Thanh Nhi nhanh chóng trảlời: “Giờmùi canh ba, cô chỉvừa mới ngủtrưa một chút, hay là ngủthêm một lát đi!”
“Không được!” – Tần Dĩ Mạt vén tấm màn, đôi mi nhăn lại, nàng thì thào tựnhủ: “Ngủtiếp vào lúc trời âm u quỷdịnhưthếnày, sẽkhông có được mộng đẹp đâu!”
Thanh Nhi hầu hạnàng thay đổi xiêm y xong, Tần Dĩ Mạt lại hỏi: “Nương ta bên kia sao rồi?” – TảHương Lan bụng cũng đủtháng, cũng sắp đến lúc sinh rồi.
“Hai canh giờtrước Chúc ma ma có phái người đến nói, phu nhân rất khỏe, còn nói hôm nay gió lớn, đểtiểu thưyên tâmởtrong phòng, không cần đi đến Hi Lan viện.”
Tần Dĩ Mạt gật đầu, nàng nhìn ngoài cửa sổ, sựâm u che kín bầu trời, trong lòng bỗng dưng có chút nôn nóng, cứluôn nghĩ hôm nay dường nhưsẽphát sinh chuyện gì không tốt.
Lắc lắc đầu, đểcáiưu phiền kia nén lại trong lòng, Tần Dĩ Mạt nhẹnhàng thởdài.
“Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư............”. Một âm thanh gấp gáp tiến đến.
Tần Dĩ Mạt cảngười giật mình một cái, đứng bật dậy.
Nhìn Thanh Bình trên ngườiướt đẫm, đến ô cũng không che, Tần Dĩ Mạt gấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Phu nhân, phu nhân nàng muốn sinh rồi!” Thanh Bình kích động nói.
Tuy nhiên, trong lòng Tần Dĩ Mạt cũng không có một chút cảm xúc nào mừng rỡmà còn thêm trầm trọng, thời gian TảHương Lan mang thai đã đủ, cho dù bây giờmuốn sinh cũng là chuyện bình thường, Thanh Bình cũng không cần kích động chạy qua đây mới phải.
Chẳng lẽTảHương Lan xảy ra chuyện, càng nghĩ trong lòng càng nôn nóng, Tần Dĩ Mạt cũng không quan tâm cái khác, cầm lấy cái ô treo trên cửa, nâng váy chạy vềphía Hi Lan viện.
“Còn có đệđệcủa con.....” Ánh mắt TảHương Lan càng ngày càng mờđi, nàng thì thào nói: “Tất cảđều giao lại cho con! Chờđến khi hắn trưởng thành, liền, liền có thểbảo, bảo hộtỷtỷcủa hắn.!”
“Ta sẽ! Ta nhất định sẽchiếu cốđệđệthật tốt.... Đợi sau này hắn lớn lên ta sẽnói cho hắn, nương của chúng ta yêu chúng ta cỡnào.
“Hi ca......” TảHương Lan chậm rãi giơtay vềphía trước.
“Hương Lan!” Liền nhìn thấy Bạch Hi không biết khi nào đã xuất hiện trước cửa, hai mắt hồng hồng thì thào kêu lên.
Tần Dĩ Mạt nhẹnhàng ôm lấy đệđệtrên giường, cúi đầu nghiêng người đứng một bên.
“Hi ca......”
“Hi ca......”
“Hi ca......” Âm thanh của TảHương Lan từng chút từng chút yếu đi, nhưng bàn tay kia vẫn chưa đầy sựkiên trì cuối cùng của nàng, đưa tay vềphía Bạch Hi.
Những giọt nước mắt nóng hổi từtrong đôi mắt hắn cuồn cuộn chảy ra, hắn loạng choạng bước từng bước đến bên giường, giơlên cánh tay đang liên tục run rẩy.
Nhưng hắn vẫn là muộn một bước, cảđời này kiếp này hắn cũng không còn cơhội nào nắm lấy đôi bàn tayấm ápấy nữa —— bàn tay thuộc vềthê tửhắn.
Nhìn bàn tay TảHương Lan lặng lẽrơi xuống, Bạch Hi không thểtin được hét lớn: “Hương Lan!“
“Oa oa oa oa...... Oa......” Dường nhưhiểu ra được điều gì đó, tiếng khóc của đứa trẻkhông ngừng vang lên.
Tần Dĩ Mạt đểđầu vùi vào thân thểđệđệ, hai mắt nhắm chặt lại.
Mồng hai tháng chín năm Thiên Nguyên thứhai mươi bảy, TảHương Lan – Chủmẫu Tấn Châu Bạch Gia, băng huyết mà chết.