Đường Về Nhà Của Vật Hi Sinh Nữ Phụ
Chương 9 : Cữu cữu đưa thư đến
Ngày đăng: 21:11 19/04/20
Tần Dĩ Mạt ngẩn người ngồi trên giường thêu, hai mắt đăm đăm nhìn cái khối “Phượng Hoàng Phi Bội” trên tay.
Thành thật mà nói, lúc này trong lòng nàng thật sự rất rối loạn, từ lúc mạc danh kỳ diệu xuyên không vào một quyển tiểu thuyết, nhân sinh của nàng liền sớm đã trở nên hỏng bét, vô số lần nằm mơ thấy được quay về, Tần Dĩ Mạt đều cầu khẩn, ước gì khi nàng mở mắt lần nữa, tất cả đều sẽ trở về như cũ, không phải là nàng không chịu thỏa hiệp với hiện thực, mà là nàng can bản không thể xem đây như một thế giới chân thật để tồn tại.
Cho nên—— cố sức xiết chặt vật trong tay, trong mắt Tần Dĩ hiện lên một sự kiên định, cho dù là cái gì điểm sinh tồn cũng được, kịch tình này nọ cũng được, mình nhất định phải sống, sống để rời khỏi nơi này. Hít sâu một hơi, kìm nén trong lòng sự bất an, tâm tư của nàng bắt đầu nhanh chóng chuyển động..
“Nam Cung Phong Hoa.........” Tần Dĩ Mạt thì thầm, bỗng, dường như là nàng nghĩ đến cái gì, nhếch khóe miệng, Nam Cung Phong Hoa này không phải là cùng lão cha lừa gạt làm một trong bốn nam diễn viên chính sao. Trong giới thiệu vắn tắt nhắc tới cái người “Hắn —— một thân bạch y, ôn văn nho nhã,mọi ngườigọi là đệ nhất võ lâm mỹ mạo công tử, nhưng chỉ nguyện thủ hộ sau lưng nàng, chỉ cầu gương mặt mỹ lệ nhỏ nhắn của nàng vĩnh viễn là một đóa hoa vô ưu” kia mà!!
Khóe miệng Tần Dĩ Mạt không phải là nhếch nữa, mà là co rút, co rút điên cuồng~!
“Mối tình đầu của Nam Cung Phong Hoa......” Mối tình đầu của hắn cùng với cái“Vật hi sinh nữ phụ” nàng lại có cái gì quan hệ chứ!! Tần Dĩ Mạt thật hối hận hôm nay làm sao lại muốn đi dạo phố! Thế nào liền đi vào cái Ngọc Túy Hiên chết tiệt kia, từ đó mà lấy được một cái đạo cụ cốt truyện chết tiệt.
“A......” Vẻ mặt châm chọc, nàng cười nói: “Xem ra vật hi sinh ta đây không thể nào tránh được kịch tình, còn dám gương mắt – trông mong nội tình bên trong nha”.
Nam Cung Phong Hoa, Bạch Liên Nhi...... Tần Dĩ Mạt nhìn ngọc bội trong tay một chút, lại lần nữa mắng to: “Mối tình đầu em gái ngươi ấy!!”
Ngày ngày lại thoáng trôi qua, trong chớp mắt đã cách ngày Tả Hương Lan mất đã hơn nửa năm rồi.
***
Tần Dĩ Mạt nằm nghiêng trên cái gối mềm, lật từng trang từng trang quyển sách trong tay, lúc này một âm thanh thanh thúy lanh lẹ vang lên.
“Tiểu thư tỉnh rồi?”
Ngẩng đầu nhìn Thanh Bình trên tay bưng một cái khay bằng gỗ lim, Tần Dĩ Mạt tràn đầy chán ghét gật đầu.
Ngu Tâm Nhi mày nhíu một cái, vẻ mặt không tin nói: “Thực sự không có sao?”
Tần Dĩ Mạt nghe xong lời nói của nàng, gương mặt nhỏ nhắn liền xìu xuống, nàng bất mãn nói: “Thế nào? Ngu đại nương cho rằng Hà nhi là người miệng đầy lời nói dối sao?”
“Ta, ta không phải có ý này......”.
“Người nếu không tin, đợi phụ thân trở về hỏi thì biết, hiện tại Hà nhi mệt mỏi rồi, Ngu đại nương vẫn là mời trở về đi!”
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tần Dĩ Mạt, đôi mắt xinh đẹp của Ngu Tâm Nhi giống như là chịu ủy khuất lớn lao hiện ra môt lớp hơi nước, chỉ thấy nàng ta chậm rãi đứng dậy, vẫn ôn nhu như cũ nói: “Ta đây đi trước...... Hà, Hà nhi con dưỡng bệnh cho tốt”.
***
“Thiết! Giả vờ cái gì” Thấy người vừa đi, Thanh Bình mới từ sau tường đi ra, nàng tràn đầy phẫn hận nói: “Bây giờ ai mà không biết tâm tư ác độc của ả, thật khiến cho người ta chán ghét”. Nàng bước vài bước tới bên giường một tay cầm lấy Điệp bách hoa cao kia, căm hận nói rằng: “Ai sẽ ăn cái thứ này nọ ngươi hạ độc vào, muốn hại tiểu thư nhà chúng ta, nằm mơ!!!”
Tần Dĩ Mạt ngược lại không cho rằng Ngu Tâm Nhi sẽ ở chỗ này hạ độc, nhưng nói đi nói lại, nàng cũng không định ăn cái thứ này!
“Vứt đi cũng được, về phần ngươi sao lại nổi giận đến thế?”
“Nô tỳ làkhông quen nhìn cái bộ dạngkhẩn cấp không đợi được này của ả ”! Thanh Bình xoa xoa hơi nước trong khóe mắt, trong lời nói có một hận ý không kìm được: “Phu nhân mới mất nửa năm thôi!”
Tần Dĩ Mạt khẽ mỉm cười, hướng nàng vẫy tay, đợi nàng đến gần đưa cho nàng cái khăn tay, ôn nhu nói: “Nương ta phải đi cực lạc thế giới hưởng phúc rồi, sẽ không nhìn thấy những cái chuyện xấu xa đen tối này nữa, đối với bàlại không phải là chuyện may mắn gì.”
“Hơn nữa......” Nàng ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia gì đó khó hiểu, nhẹ giọng nói: “Mộng đẹp của Ngu Tâm Nhi sợ là khó có cơ hội mà thực hiện được!”
Cho nên mới nói từ xưa tới nay hồng nhan đều bạc phận mà!