Duy Ngã Độc Tôn

Chương 23 : Nhờ cậy

Ngày đăng: 13:24 19/04/20


Không đợi Tần Lập trả lời, cô gái trước mặt đã tự tay lấy khăn che mặt xuống. Một khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo vô cùng hiện ra trước mắt Tần Lập. Màu da lam nhàn nhạt chẳng những không có ảnh hưởng đến vẻ đẹp của Thượng Quan Thi Vũ mà ngược lại trong mắt Tần Lập tăng thêm vài phần xinh đẹp yêu dị.



Cái gì gọi là xinh đẹp tuyệt thế? Chính là đây! Trong lòng Tần Lập nổi lên sóng gió động trời. So với cô gái trước mắt này, mỹ nữ kiếp trước mình từng gặp, cái gì nữ thần gợi cảm, quả thực là bình thường như mây bay. Không đáng giá nhắc tới!



Ánh mắt động lòng người của Thượng Quan Thi Vũ nhìn vào đôi con ngươi trong veo của Tần Lập, trong lòng cũng khẩn trương vô cùng. Đây là lần đầu tiên nàng lộ mặt trước mặt một người ngoài từ nhỏ đến giờ, trong lòng lo lắng không thôi giống như chờ đợi thẩm phán phán quyết vậy. Lúc này ngay cả chính cô ta cũng không biết vì sao mình lại phải khẩn trương.



Tần Lập chưa bao giờ phủ nhận mình thích nữ nhân xinh đẹp, cho dù là nhìn cũng không phải là đẹp mắt sao? Nếu trước khi nhìn khuôn mặt Thượng Quan Thi Vũ, Tần Lập còn ôm một thái độ vô vị với cuộc hôn nhân này. Như vậy hiện tại Tần Lập thật sự muốn nói cho cô gái tinh xảo tới cực điểm mà vẻ mặt lại thấp thỏm lo âu trước mắt này: Đừng thương tâm. Ta bằng lòng lấy em!



Là nam nhân phải có gan đối diện với chủ định của mình!



Lời khách sáo trái lương tâm ai cũng nói được, nhưng nam nhân có gan tùy lúc tùy nơi đều dám nói thẳng ra ý định bản thân thì lại có mấy người?



- Cô thật xinh đẹp!



Tần Lập không chút tiếc rẻ lời nói ca ngợi. Trên thực tế, hắn cảm thấy được diễn tả sự xinh đẹp của cô gái trước mắt này bằng lời nói đối với nàng thậm chí là một loại khinh nhờn. Tuy nhiên hắn vẫn không chút do dự nói thêm một câu:



- Thật sự!



Khóe miệng Thượng Quan Thi Vũ hơi hơi co giật, đôi con mắt xinh đẹp trong nháy mắt tràn ngập một tầng hơi nước. "Xoát" một cái, nàng che mặt trở lại, theo bản năng nhìn vào mắt Tần Lập lại thấy trong mắt Tần Lập chợt lóe một chút tiếc nuối rồi biến mất. Thượng Quan Thi Vũ tim không khỏi đập mạnh, "Hắn thật sự không sợ? Thật sự đang ca ngợi ta?



Trong nháy mắt này, Thượng Quan Thi Vũ cũng nghĩ không rõ trong lòng người thiếu niên trước mắt có ánh mắt trong veo như nước này rốt cuộc nghĩ gì.



- Không ngờ không làm ngươi sợ, chứng tỏ lá gan của ngươi rất lớn!



Miễn cưỡng ép giọng điệu của mình lạnh nhạt đi một chút, Thượng Quan Thi Vũ sửa sang lại nỗi lòng có chút hỗn loạn của mình, nói tiếp:



- Kỳ thật chuyện của ngươi, ta đều đã biết. Yên tâm, ta đồng ý đính hôn với ngươi nhưng ngươi không nên nghĩ quá nhiều. Ta chỉ muốn giúp ngươi mà thôi, đính hôn không có ý nghĩa phải gả cho ngươi. Ngươi hiểu chứ?



Tần Lập cười khổ gật đầu tỏ vẻ đã rõ.




- Lão tử thích!



...Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn



- Thế nào? Cháu gái ta có vừa lòng ngươi không?



Ngay khi Tần Lập ngẩn người nhìn hồ nước bên ngoài, sau lưng bỗng nhiên vang lên thanh âm có chút khôi hài của Thượng Quan Thiết.



- A? Lão gia! Ngài rất không thành thật rồi! Không biết dọa như vậy có thể chết người sao?



Tần Lập quay đầu, miệng nói mà trên mặt không có chút biểu tình sợ hãi.



- Thằng lỏi nhà ngươi. Giết người mặt không biến sắc lại sợ lão già này sao? Còn nữa, đều thành chuẩn cháu rể của ta rồi mà không gọi cho ta nghe một tiếng gia gia sao?



Thượng Quan Thiết cười cợt một câu, càng nhìn Tần Lập càng thấy thuận mắt trong lòng đắc ý không thôi. "Lão đê tiện Tần Hoành Viễn này, chờ xem. Không được bao lâu ngươi nhất định sẽ hối hận đã đuổi hắn khỏi Tần gia!



- Công pháp và tâm pháp trên xe ngựa đó đều là ta chuẩn bị cho ngươi. Thượng Quan gia không cần ngươi phải ở rể. Đó chỉ là chút thiện ý của lão già này đối với cháu rể tương lai của ta mà thôi!



Thượng Quan Thiết nhìn Tần Lập, nghiêm túc nói.



Tần Lập lắc đầu, khẽ cười:



- Ngài có thể giúp ta để ý mẫu thân ta một chút, Tần Lập đã vô cùng cảm kích rồi. Hứa hẹn của người nghèo không đáng giá nhưng ta vẫn muốn nói cảm ơn! Ngày sau nhất định sẽ báo đáp!



Nhìn thân hình cao ngạo quật cường của Tần Lập chậm rãi đi xuống thang lầu biến mất trong tầm nhìn của mình, trong mắt Thượng Quan Thiết lộ ra một chút biểu tình nhớ lại. Lão quay đầu đi, nhìn mặt hồ bị gió thổi gợn sóng, thì thào tự nói:



- Không hổ là con của người đó, chỉ là...Con mẹ thằng lỏi tỳ này, kêu lão tử một tiếng gia gia rất khó sao? Hừ!