Duy Ngã Độc Tôn
Chương 36 : Lĩnh ngộ
Ngày đăng: 13:24 19/04/20
Về đến nhà, Tần Hàn Nguyệt còn đặc biệt mua một ít thịt nạc, nấu một bữa cơm phong phú. Nhiều năm rèn luyện, để cho Tần Hàn Nguyệt đã sớm không còn là tiểu thư đáng yêu năm đó, biến thành một vợ hiền mẹ giỏi ngày hôm này. Tài nghệ nấu ăn tài hoa của nàng, để cho Tần Tuyết chuyên học từ nhỏ cũng phải khen ngợi không dứt.
Tần Lập ăn rất ngon, rất cẩn thận. Hắn biết, trong tay mẫu thân mặc dù có chút tiền bạc, nhưng cũng không dư dả, chính hắn tập võ nhiều năm đã sớm rút sạch gia đình vốn không giàu có gì. Nếu như không thể nhanh kiếm được tiền, một ngày nào đó, có thể sẽ thực sự túng quẫn mất.
- Tần Tuyết, ta đi rồi, cái nhà này phải nhờ vào tỉ thôi.
Tần Lập ngẩng đầu, nhìn Tần Tuyết, vẻ mặt nghiêm túc nói.
- A, thiếu gia. Ngài đừng gọi ta là tỉ tỉ, Tần Tuyết gánh chịu không nổi.
Tần Tuyết hai má biến thành phấn hồng, vội vã nói.
- Không có gì gánh không nổi. Chẳng qua là một cái xưng hô, không có ai trời sinh đã cao quý cả.
Tần Hàn Nguyệt nghĩ đến những gì mình đã trải qua trong nhiều năm, than nhẹ một tiếng, nói với Tần Tuyết:
- Nếu con không chê, ta thu con làm con gái nuôi có được không? Ta cũng muốn có một người con gái như con vậy, hì hì.
Tần Tuyết đầu tiên sững sờ, lập tức vành mắt đỏ hồng, liền nói ngay:
- Tần Tuyết đồng ý, đương nhiên đồng ý! Từ nhỏ con là cô nhi, nếu phu nhân không chê Tần Tuyết trèo cao, Tần Tuyết đương nhiên rất vui lòng!
- Tốt, sau này ta cũng thêm một tỉ tỉ rồi!
Chiến kĩ Thần cấp, rất ít truyền lưu trên Thiên Nguyên đại lục, đa số đều chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết. Đương nhiên, Thiên Nguyên đại lục cực kì rộng lớn, có bao nhiêu tông phái thần bí ẩn dấu cùng tuyệt thế cường giả tồn tại, không một ai nói rõ được. Chỉ là đối với người thường mà nói, chiến kĩ Thần cấp, thật quá mức hư ảo. Giống như tung tích các võ giả sau khi đột quá Thiên cấp trong truyền thuyết vậy, cũng đồng dạng hư vô mờ mịt.
Về phần chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn này, tuy rằng viết là Thần cấp, nhưng cho đến ngày hôm nay, đã sớm không ai coi nó ra gì nữa. Ở trong lòng các võ giả, dù là tu luyện chiến kĩ sơ cấp, cũng phải mạnh hơn trăm lần tu luyện nó!
Sau mỗi lần niết bàn, thực lực đều sẽ giảm xuống một mảng lớn. Vốn là Địa cấp, sẽ trở lại Huyền cấp, dù là so với trước khi tu luyện công pháp Duy Ngã Độc Tôn mạnh hơn một chút, nhưng tổn thương linh hồn, tuyệt không phải niết bản là có thể chữa trị hoàn toàn! Cái gọi là niết bàn, chẳng qua cũng là một loại tự bảo hộ mình mà thôi!
Nhiều năm qua, có vô số người dùng sinh mạng chứng minh vấn đề này, đã không cần phải thảo luận nữa.
Cho nên mới nói, Tần Lập may mắm đến mức khiến người ta đố kị, còn Tây Qua, không biết gì cả đi tu luyện công bản công pháp này, lại vừa lúc phát sinh qua lại với Tần Lập, tuyệt đối là may mắn nhất đời này của hắn!
Có thể một bước thăng chức đến Huyền cấp tứ giai, Tần Lập biết tuyệt không phải mình là thiên tài, mà là cơ sở thân thể của mình quá tốt. Cái gọi là băng dày ba thước không phải chỉ lạnh một ngày, chính là đạo lí này.
Các loại cơ duyên dung hợp tới cùng lúc, muốn không đột phá cũng khó.
Lúc Tần Lập đi tới cửa Nghiệp đoàn Thợ săn, ở đây cũng không có bao nhiêu người. Thời gian ước định với A Hổ còn sớm, Tần Lập dứt khoát ngồi trên bậc thang trước cửa vào Nghiệp đoàn Thợ săn, nhắm mắt tu luyện. Chăm chỉ vĩnh viễn là cơ sở của thành công. Tiên Thiên Tử Khí cũng không phải ngày nào cũng có, tu luyện lại không thể buông thả được.
Ngay lúc Tần Lập vừa nhập định, bỗng nhiên cảm giác được có một cõ oán niệm mạnh mẽ tập trung vào mình. Tần Lập ngẩn ra, hai mắt mở, lại thấy được quản sự Tần Vĩnh ngày đó bị trục xuất khỏi Tần gia đang dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào mình. Tần Lập thầm nghĩ: cái này cũng quá trùng hợp đi chứ? Hắn tới nơi này làm gì?
Tần gia làm gia tộc thợ săn, tự nhiên quen thuộc với Nghiệp đoàn Thợ săn. Từ khi Tần Vĩnh rời khỏi Tần gia, bình thường cũng tìm đến đây nhận một ít nhiệm vụ để kiếm tiền. Đối với kẻ từng làm quản sự Tần gia mà nói, kiếm tiền cũng không phải một vấn đề quá khó. Chỉ là loại khuất nhục bị trục xuất khỏi gia môn này, lại khiến hắn không cách nào buông bỏ được.
Tần Vĩnh không ngờ tới, ngày hôm nay lại gặp được thằng con hoang Tần Lập kia ở chỗ này. Trên mặt Tần Vĩnh lộ ra vẻ cười dữ tợn, bước đi về hướng Tần Lập.