Duy Ngã Độc Tôn

Chương 38 : Mới vào hiểm địa

Ngày đăng: 13:24 19/04/20


Hồ Phượng Hoàng cách thành Hoàng Sa hơn ba trăm dặm về hướng Tây Nam. Trên thực tế đám người A Hổ tuy nói là đi về phía hồ Phượng Hoàng nhưng thật ra căn bản không tới gần hồ Phượng Hoàng trong phạm vi trăm dặm.



Cái gọi là cấm địa cũng không phải nói chơi. Chớ nói đội ngũ bọn họ thực lực mạnh nhất chỉ có Huyền cấp, cho dù là một siêu cấp cường giả Thiên cấp, mang theo một đám võ giả Địa cấp cũng không dễ dàng mạo hiểm. Phàm là người dám xâm nhập hồ Phượng Hoàng đều là những kẻ điên không muốn sống!



Kết quả cũng chỉ có hai loại: Hoặc là chết, hoặc là phát tài!



A Hổ không phải kẻ điên, trong đội ngũ cũng không có kẻ điên cho nên bọn họ chỉ là đi tới hướng hồ Phượng Hoàng mà thôi.



Thực lực mấy người cũng không yếu, trên thực tế trong mắt người thường chỉ cần nhập phẩm giai đã làm bọn họ kính sợ càng không nói đến trong đám bọn họ yếu nhất cũng là Hoàng cấp bậc bảy. Đương nhiên, lúc này người yếu nhất được công nhận chính là Tần Lập.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.



- A Hổ đại ca! Các vị đeo ba lô nặng như vậy chẳng lẽ không có thứ có thể chứa rất nhiều đồ vật như là túi trữ vật, hoặc là giới chỉ sao?



Tần Lập nhớ tới A Hổ nói đi nói lại với nhau về dụng cụ mang ra từ hồ Phượng Hoàng hẳn là một loại trang bị không gian trữ vật. Nói cách khác, đại lục này tồn tại thứ như vậy.



A Hổ gãi gãi đầu, còn chưa kịp lên tiếng, Bộ Vân Yên phì cười, nói:



- Túi trữ vật? Ngươi xem truyện cổ truyền kỳ nhiều quá rồi? Nào có loại đồ vật như vậy?



Lãnh mỹ nhân Lãnh Dao vẫn không nói gì bỗng mở miệng:



- Ai nói không có. Chỉ là loại người có thân phận như chúng ta không có tư cách kiến thức đến thôi.



Lúc nói lời này, trong mắt Lãnh Dao hiện lên một chút ảm đạm khó phát giác.



A Hổ cười nói:



- Đúng vậy! Mấy thứ đó đều là những đại nhân vật chân chính mới có được. Trừ bỏ cái chén kia, những trang bị trữ vật khác cho tới bây giờ ta đều chưa nhìn qua!
Đoàn người trước tiên dựng trại, kỳ thật tổng cộng cũng chỉ ba cái lều. Bộ Vân Yên và Lãnh Dao một lều, A Hổ cùng Tần Lập một lều, Lý Kiếm cùng Hà lão tam một lều. Những người này đều là người lão luyện, căn bản không cần Tần Lập đụng tay đã dựng lều rất tốt.



Sau đó bọn họ để lại Bộ Vân Yên và Tần Lập, còn lại chia nhau ra săn thú và điều tra tình hình xung quanh.



Lúc Tần Lập mua sắm vũ khí thuận tiện mua một bộ đồ câu cá mang trên người. Kiếp trước, Tần Lập cũng là một người ham đi câu, cho nên lúc ấy bị Bộ Vân Yên chê cười hắn làm việc không đàng hoàng nhưng Tần Lập vẫn kiên trì ý kiến của mình. Nếu có thể câu được mấy con cá, cũng có thể cải thiện bữa ăn. Không phải sao?



Nhìn Tần Lập từ dưới đám cây cỏ móc ra mấy con giun sau đó vui vẻ ngồi câu cá ở bờ sông, ánh mắt Bộ Vân Yên nhìn xem một hồi, ngoài dự đoán của mọi người không có đi cười Tần Lập mà ở bên kia bắt đầu nhóm lửa nấu nước, sâu kín hỏi:



- Tần Lập. Ngươi trước kia, ta muốn nói...mấy năm nay ngươi đều sống như thế nào?



Tần Lập sửng sốt, lập tức cười nói:



- Chính là như thế này.



Trong lòng lại suy nghĩ, giờ phút này nếu có một điếu thuốc vậy thì hoàn mỹ.



Bộ Vân Yên nói:



- Ta chung quy cảm thấy ngươi không giống đứa nhỏ hơn mười tuổi. Thật khó tưởng tượng, ngươi là đứa nhỏ sống trong loại gia đình như vậy mà còn có thể làm những việc mà một số đứa nhỏ nghèo mới phải đi làm.



Tần Lập mỉm cười, không trả lời câu hỏi Bộ Vân Yên. Hắn cảm giác trong tay trầm xuống, cười nói:



- Có cá ăn!



Rồi nhấc cần câu lên trên. Chỉ thấy dây câu đầu tiên thẳng băng, rồi "ba" một tiếng đứt ra. Lực lượng thật lớn, Tần Lập không hề phòng bị thiếu chút nữa ngã ngửa. Ngay sau đó, chỉ thấy nước sông cuộn trào, rồi một con quái vật màu đen dài hơn một mét mang theo một cỗ máu tanh phát ra tiếng kêu bén nhọn, đánh tới Tần Lập.