Duy Ngã Độc Tôn
Chương 440 : Hồ Tiểu Bàn
Ngày đăng: 13:28 19/04/20
Lúc này, Tần Lập uy phong lẫm liệt, giống như thiên thần hạ phàm, một cỗ khí phách ngạo nghễ thiên hạ vô hình bao trùm xung quanh, hình thành một cỗ khí phách thuốc về Tần Lập, thuộc về Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn!
Đây không phải là khí vương giả trong truyền thuyết gì, mà thuần túy là một loại khí thế do lực lượng sản sinh ra! Đó là một loại cảm giác không thể địch nổi!
Hải Kim Tôn sắc mặt như tro tàn, trong lòng...cũng như tro tàn, đầu óc trống rỗng. Cho đến giờ lão vẫn không nghĩ ra nổi, xem chừng vĩnh viễn cũng không cách nào nghĩ ra được: vì sao mình đường đường là siêu cấp cao thủ cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa hậu kỳ, lại không minh bạch thua trên tay Tần Lập (vì a TL nhà ta là nv 9 ^^!)
Hơn nữa, còn là dưới đối địch chính diện, người ta ngay cả nguyên lực cũng không sử dụng tới...
Loại chuyện này truyền ra ngoài, sợ rằng cũng không có người tin tưởng. Bởi vì đây quả thật đi ngược lại lẽ thường, đi ngược nhận thức của mọi người, căn bản là một chuyện không thể tin nổi.
Hai mắt lão không còn thần thái trước đó, chòm râu hoa râm lay động trong gió, nhưng không còn cảm giác oai hùng bừng bừng trước kia, ngược lại làm cho người ta cảm giác như mộ địa anh hùng hiu quạnh.
Hải Kim Tôn biết mình thua rồi, thua hoàn toàn. Tuy nhiên lão không rõ vì sao lại thua, nhưng lúc này lão thật tâm phục khẩu phục!
Chẳng qua việc này cùng với chuyện lão thống hận Tần Lập, hận không thể lập tức giết ngay Tần Lập cho thống khoái, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Hải Kim Tôn gian nan nâng tay lên, cánh tay truyền tới đau đớn kịch liệt, cũng không chút ảnh hưởng hận ý trong lòng lão. Lão đang chờ, chờ Tần Lập giễu cợt lão, chế nhạo lão, châm chọc lão!
Lão không quan tâm, ngược lại sát khí hận ý với Tần Lập càng thêm nồng nặc, giết Tần Lập lại càng thêm thoải mái!
Nhưng làm Hải Kim Tôn cùng mọi người đều có chút bất ngờ, Tần Lập chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua Hải Kim Tôn, trong ánh mắt tràn ngập thương hại, sau đó không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Hải Kim Tôn gần như điên cuồng, loại thái độ này của Tần Lập càng vượt xa mở miệng châm chọc lão, chế nhạo lão, đùa cợt lão, càng làm cho lão không cách nào tiếp thu. Bởi vì đối phương rõ ràng là không để mình vào mắt mà!
Hoàn toàn dứt khoát không nhìn tới! Ánh mắt thương hại nói rõ ngay từ đầu Tần Lập đã không để lão vào trong mắt!
Cánh tay còn lại của Hải Kim Tôn nắm chặt, nắm gắt gao, trên trán gân xanh phồng lên, răng cắn muốn nát. Vẫn không nhịn được, từ trong kẽ răng phun ra mấy chữ.
- Tần Lập! Ngày hôm nay thua dưới tay ngươi, Hải mỗ tâm phục khẩu phục! Chẳng qua, ngươi nhớ kỹ: Hải gia tuyệt không bỏ qua cho ngươi!
- Ai biết mập mạp này nhảy ra từ chỗ nào, lúc ngài chiến đấu cùng Tần Lập, hắn ở bên kia nói bậy nói bạ, thật là đáng ghét!
Hải Kim Tôn bộ mặt âm tình bất định, chậm rãi nói:
- Tạm thời đừng để ý tới người khác, lập tức truyền tin về gia tộc, mời trưởng lão Chấp pháp tới đây!
- Này...có được không?
Một người Hải gia có chút chần chờ nói.
- Không có gì không được, trong tay Tần Lập kia có bản đồ Thái Cổ!
Hải Kim Tôn lạnh lùng nói.
Tân thành Hoàng Sa, trong một tửu lâu vừa mới mở cửa từ sáng sớm, liền nghênh tiếp mấy vị khách, chính là ba người Tần Lập cùng sư huynh muội mập mạp.
Tần Lập muốn một nhã gian, tùy tiện chọn vài món ăn, một bầu rượu. Ngồi xuống xong, mập mạp mới bắt đầu tự giới thiệu mình.
- Tần công tử! Tại hạ tên là Hồ Tiểu Bàn, đây là sư muội ta, Lý Bình.
Mập mạp có chút ngượng ngùng nói, tên của hắn xác thật rất đặc biệt. Bởi vì lúc hắn sinh ra thật béo tròn, phụ thân không có văn hóa của hắn liền trực tiếp đặt một cái tên như vậy, sau này tuy rằng kháng cự nhiều lần, nhưng cũng không giải quyết được gì.
Tần Lập vừa lúc đang uống trà, nghe được cái tên này thiếu chút phun ra. Cố nén nuốt trà trong miệng xuống, ánh mắt có chút quái dị nhìn thoáng qua mập mạp này, thầm nói cái tên này thật là thích hợp với hắn. Hồ của hồ thuyết bát đạo (nói bậy nói bạ), Bàn thì đương nhiên của bàn tử (mập mạp)...
Hồ Tiểu Bàn cũng rõ ràng cái tên của mình, làm người khác buồn cười, chớp mắt nói tiếp:
- Ta cùng sư muội đều là đệ tử một môn phái nhỏ bất nhập lưu ở sát biên giới cực Tây. Đi sang bên này, chỉ là tới giúp vui, nhìn xem Thái Cổ Thần Miếu trong truyền thuyết. May mắn quen biết Tần công tử, thật là không uổng chuyến đi này!