Duy Ngã Độc Tôn
Chương 448 : Tương phùng hà tất tằng tương thức
Ngày đăng: 13:29 19/04/20
Dường như nghe đến truyện cười hài hước nhất trên đời, thiếu chủ Cực Nhạc Thần Cung tiểu Ba cười nghiêng ngả, đôi mắt gắn ra hai luồng sáng lạnh lẽo nhìn Tần Lập như một thằng ngu, lạnh lùng nói:
- Vậy ngươi có biết không? Dục Vong hoa không chỉ có tác dụng với nữ nhân, đối với nam nhân cũng có hiệu quả?
Một người bên cạnh hắn cũng cười hắc hắc:
- Nam nhân trúng độc này, gặp cái gì cũng đều có hứng thú. Ha ha! Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi! Những nữ nhân này đều là của Thiếu chủ chúng ta. Bên kia cách đây không xa, ta thấy dường như còn có mấy tảng đá có lỗ, ngươi có thể đi thử xem! Ha ha ha ha!
- Ha ha ha ha!
Đám người bọn họ không kìm nổi bật tiếng cười vang, tiếng cười hết sức vui vẻ, vui vẻ đến tột cùng.
Bởi vì trong hiểu biết của bọn họ, còn chưa bao giờ có tình huống người nào không dùng thuốc giải mà tránh được độc của Dục Vọng hoa. Đó quả thực là một chuyện không có khả năng!
Cho nên, vừa rồi nếu Tần Lập đến đây lập tức động thủ, có lẽ còn có một đường cơ hội. Nhưng hiện tại, lại nửa điểm cơ hội cũng không có!
Nữ tử mặc lụa trắng thầm hận trong lòng. Vừa rồi nàng chỉ hôn mê trong nháy mắt lập tức liền tỉnh lại, nhưng miệng không thể nói, thân không thể động. Một thân nguyên lực dồi dào tựa như là một vũng nước chết, căn bản không chút phản ứng. Đồng thời, một luồng cảm giác khô nóng không ngừng làm xói mòn linh trí của nàng.
Đến giờ nàng mới hiểu được, độc của đối phương không ngờ lợi hại như thế. Ác độc nhất chính là làm cho thần trí của ngươi được thanh tỉnh. Nói cách khác, dùng độc tính không ngừng xói mòn tâm linh, kích thích bản năng nguyên thủy nhưng từ đầu đến cuối ngươi đều rõ ràng đang đối mặt cái gì, đang làm gì!
Vừa rồi khoảnh khắc nàng thanh tỉnh, rõ ràng nghe thấy tiếng Tần Lập nói chuyện. Nàng hy vọng cỡ nào muốn nói cho hắn:
- Nhanh ra tay đi, đừng do dự, vô nghĩa!
Đáng tiếc chính là, nàng ngay cả một chút thanh âm cũng không thể phát ra, tất cả mọi lời hò hét kêu gào đều chỉ trong đáy lòng. Loại cảm giác này quả thực sống không bằng chết.
Tần Lập nhìn đám người đang cười hết sức vui vẻ này, cũng cười rộ theo. Tuy nhiên, trên mặt hắn là cười lạnh, trong mắt tràn ngập sát khí!
Xem ra mình một chút cũng không có giết lầm. Cực Nhạc Thần Cung này cùng Cực Nhạc Thiên Cung kia không có gì khác nhau. Cũng đều là một đám bại hoại cặn bã!
Mình cho dù không phải người tốt gì, nhưng không thể làm ra chuyện bỉ ổi như vậy!
- Cười đủ rồi chứ?
Giọng của Tần Lập đột nhiên khiến đám người Thiếu chủ ngây ngốc sững sờ.
Gặp gỡ nhau lọ sẵn quen nhau
(. st)
(Chả hiểu bác nào dịch thơ khó hiểu quá)
- Ta là con gái của thành chủ thành Thông Thiên!
Lý Uyển dùng hết sức hô về phía Tần Lập biến mất, cũng không biết hắn có nghe thấy hay không. Sau khi hô xong, sắc mặt nàng đỏ bừng trong lòng còn kinh hoàng không thôi. Thầm nghĩ:
- Như thế nào mình còn không biết xấu hổ như vậy? Người ta cũng không có ý muốn kết giao với mình, mình như thế nào còn vội vàng nói cho người ta biết tên cùng lai lịch của mình?
Lén nhìn sang hai bên, sợ một đám tỷ muội chê cười. Nhưng nàng lại bỗng phát hiện, trên mặt những người khác đều là vẻ buồn bã thất vọng.
Lắc lắc đầu, chuyến đi lần này thật thất bại, không nghĩ tới đáy Thiên Trì này, không tìm được Băng Hỏa Ngư mà lại gặp con quái thú khủng bố kia, thiếu chút nữa còn bị nó ăn. Còn gặp loại chuyện này, quả thực là một chuyến đi xui xẻo!
Tuy nhiên, nghĩ lại chuyện này chưa chắc đã là chuyện xấu. Mặc kệ thế nào, coi như bọn tỷ muội đều mở mang kiến thức, lần sau gặp loại chuyện này hẳn là biết phải xử lý như thế nào.
Hơn nữa, còn bởi vì chuyện này mà gặp được một người trẻ tuổi anh tuấn thực lực cường đại mà còn hết sức trượng nghĩa. Chỉ tiếc, người ta không muốn để lại tên họ!
Đất trời rộng lớn, còn có thể gặp lại sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, nữ tử áo trắng không kìm nổi có chút buồn bã.
Tần Lập lúc này đã sớm rời ngọn Thiên Trì. Chuyện ở Thiên Trì quốc đã xong, tự nhiên không cần thiết phải dừng ở đây lâu. Câu cuôi cùng Lý Uyển nói, Tần Lập vẫn nghe thấy, trong lòng rất bất ngờ. Không nghĩ tới mình tùy ý cứu những nữ tử này, không ngờ còn có lai lịch như thế.
Tuy nhiên, Tần Lập cũng không muốn cùng những môn phái nơi cực Tây có nhiều qua lại. Lúc này đi nơi cực Tây chính là chiếm được tấm bản đồ Thái cổ thứ tám, còn có một việc đã ở trong lòng hắn rất nhiều năm.
Đó chính là: Bộ Vân Yên, Triệu Thiên Thiên, Lệnh Hồ Phi Nguyệt!
Năm đó ba người ở thế tục bị Nguyệt Diêu Tiên cung mang đi, đến hiện tại đã qua rất nhiều năm vẫn không có tin tức. Hơn nữa, hận thù không nhỏ giữa Hàn Mai cùng Tần Lập, Tần Lập cần phải xác nhận trước một chút. Đó chính là ba người bọn họ ở Nguyệt Diêu Tiên cung có được hài lòng không?
Hơn nữa, Tần Lập cuối cùng còn có một chút tâm tư riêng, đó chính là muốn tận mắt nhìn thấy nơi cực Tây từng vô cùng huy hoàng thời Thái cổ đến tột cùng có bộ dáng thế nào!