Duy Ngã Độc Tôn

Chương 467 : Thiên Thiên, đã lâu không gặp!

Ngày đăng: 13:29 19/04/20


Đi tới phòng củi, thiếu nữ trực tiếp dẫn Tần Lập đi vào, một tráng hán hơn bốn mươi tuổi bên trong đi ra nghênh đón, nhìn thấy là Tiểu Anh, trên mặt hiện vẻ mỉm cười:



- Tiểu Anh cô nương sao lại rảnh rỗi tới chỗ chúng ta vậy?



- Lý thúc! Ta tới đưa người cho thúc đây.



Tiểu Anh chỉ vào Tần Lập, nói:



- Lý thúc an bài cho hắn làm chuyện tốt một chút, hắn rất đáng thương, muốn kiếm chút tiền gửi về nhà.



Tiểu Anh nói xong, lại mỉm cười với Tần Lập:



- Lý thúc là một người rất tốt, theo thúc ấy làm việc cho tốt, có thời gian ta trở lại tìm ngươi.



Nói xong, liền xoay người chạy đi, bước chân nhẹ nhàng, bóng váy vàng tung bay theo gió, giống như một con bướm lượn lờ giữa vườn hoa.



Trong lòng Tần Lập, nháy mắt này nhẹ nhàng xúc động.



Loại cảm giác này không liên quan tới tình yêu, mà là một loại thoải mái nhẹ nhàng sâu trong nội tâm. Tần Lập đã cách sinh hoạt người thường quá mức xa xôi, nếu như không phải Tần Lập muốn tránh né tử đồng cùng các môn phái gia tộc truy đuổi, hơn nữa lo lắng tình hình các nàng Bộ Vân Yên, cũng không có khả năng cải trang dịch dung tới Nguyệt Diêu Tiên Cung, càng không có khả năng lấy cách nhìn của người bình thường quan sát thế giới này.



- Hắc! Lão đệ, đừng sững sờ nữa, Tiểu Anh là cô nương tốt, tuy nhiên không phải hạng người hạ đẳng như chúng ta có thể tưởng niệm đâu.



Người trung niên Lý thúc đi tới, vỗ vỗ vai Tần Lập cười nói:



- Ở đây làm việc cho tốt, có chút ánh mắt, làm lâu năm, cố gắng lăn lộ lên chức quản sự nho nhỏ...vậy là phát đạt rồi. Đi thôi, người thanh niên!



Tần Lập mỉm cười, đi theo phía sau Lý thúc.



- Đây là gian phòng cậu ở. Nguyệt Diêu Tiên Cung rất nhân từ, gian phòng hạ nhân chúng ta ở đều rất tốt. Phòng củi chúng ta nguyên lai có ba mươi ba người, tính thêm cậu nữa thì là ba mươi bốn. Việc mỗi ngày cũng không nặng lắm. Trước tiên cậu cứ theo ta, đưa củi cho các viện trưởng lão là được rồi.



Tiểu Anh nói câu kia, Lý thúc vẫn ghi chặt trong lòng. Đừng nhìn địa vị Tiểu Anh trong Nguyệt Diêu Tiên Cung không cao, nhưng so sánh với những hạ nhân thì vẫn rất có địa vị. Hơn nữa, mấy người Lý thúc cũng đều thích tiểu cô nương Tiểu Anh khả ái này.



Tần Lập gật đầu tạ ơn Lý thúc, sau đó trở lại gian phòng. Tuy rằng trong phòng đơn sơ, nhưng cũng coi như được, so sánh với nhà người thường đã tính là không tệ rồi. Tường vôi trắng không dính hạt bùi, một cái giường gỗ, bên trên chăn nệm rất sạch sẽ. Trên mặt đất có bàn ghế, còn có ấm chứa nước. Trên vách tường lại còn treo một thanh thiết kiếm.
Mấy cô gái gật đầu, trong đó một người hỏi:



- Xảy ra chuyện gì?



- À, không có chuyện gì cả. Một hạ nhân không hiểu quy củ, ta đã giáo huấn hắn rồi, không ngờ vẫn kinh động các vị sư thúc, thật là có lỗi.



Cao quản sự vẻ mặt tươi cười lấy lòng.



Ánh mắt mấy cô gái rơi trên người Tần Lập, lập tức dời đi. Một thanh niên nông thôn không có kiến thức mà thôi, các nàng đi tới hỏi chuyện, chẳng qua là quá nhàm chán. Bởi vì Triệu Thiên Thiên tâm tình không tốt, mấy sư tỷ muội cùng nàng ra giải sầu.



Chỉ có Triệu Thiên Thiên, đôi mi thanh tú cau lại, nhìn chằm chằm hai mắt Tần Lập, dường như nghĩ tới cái gì, nhưng lại không dám xác định.



Cao quản sự thấy Triệu Thiên Thiên nhìn chằm chằm Tần Lập, còn cau mày, cho rằng vị đệ tử được Mạc trưởng lão yêu thích bất mãn với người này. Nếu quả thật là vậy, lão nhà quê không may kia, hôm nay chỉ có thể cút ngay.



Cao quản sự vừa muốn nói, Triệu Thiên Thiên liền bắt được biểu tình Cao quản sự, nhàn nhạt trực tiếp nói:



- Ồ, cũng không có gì, ai vừa tới cũng đều không thích ứng, qua vài ngày là tốt rồi.



Nói xong liền dẫn đoàn người đi xa.



Cao quản sự nhẹ giọng nói:



- Cung tiễn các vị sư thúc!



Chờ mấy người đi không bóng ảnh, mới hung hăng trừng mắt Tần Lập mắng:



- Tên nhà quê, tính hôm nay ngươi gặp may, nhanh cút đi, đừng đứng đây chứng mắt!



Nào không biết, giờ phút này trong lòng Triệu Thiên Thiên đã dậy sóng ngập trời. Vừa rồi ở bên tai này, truyền đến một giọng nói quen thuộc mà nàng ngày mong đêm nhớ.



- Thiên Thiên! Vẫn tốt chứ, đã lâu không gặp, muội lại càng thêm xinh đẹp hẫn dẫn hơn nhiều!