Duy Ngã Độc Tôn
Chương 485 : Ác độc!
Ngày đăng: 13:29 19/04/20
Vẻ mặt Hàn Mai nghi ngờ nhìn lão già này, lạnh lùng hỏi:
- Không phải tử đồng không thu người không có huyết mạch tử đồng hay sao? Ngươi lại có lòng tốt như vậy?
Lão già cười khinh thường:
- Ngươi nói là Lãnh Thu Cung! Ta không phải là Lãnh Thu Cung!
- Vậy ngươi là?
Hàn Mai có chút bất ngờ nhìn lão già này, nàng hiểu biết về tử đồng không nhiều lắm, không nghĩ tới tử đồng đế vương lão tổ này lại không phải là người Lãnh Thu Cung.
- Lão phu là người bộ tộc tử đồng, nhưng không thuộc về Lãnh Thu Cung, hiểu chưa?
Lúc đế vương tử đồng này nói về Lãnh Thu Cung, vẻ mặt không cho là đúng.
Hàn Mai do dự một chút, nàng rất rõ ràng, đừng nhìn đế vương tử đồng lão tổ này nói chuyện thì vẻ mặt hiền lành, thoạt nhìn bộ dạng hòa ái dễ gần. Lúc sư tử ăn no, nhìn bề ngoài như một con mèo lớn, thật là khả ái, nhưng nếu hung tính bộc phát, là có thể giết người trong nháy mắt.
Cho nên, tuy rằng Hàn Mai không chấp nhận lão già này muốn nhận mình làm đồ đệ là có lòng tốt gì, nhưng lão già kia nói một câu có thể làm mình trong thời gian ngắn trở thành tuyệt thế cao thủ, lại hấp dẫn Hàn Mai thật sâu.
Võ giả tới cảnh giới nhất định, căn bản khinh thường nói dối. Tựa như đế vương tử đồng lão tổ này, lấy thực lực của lão, muốn làm thì trực tiếp đi làm là được, căn bản không cần phải phí miệng lưỡi với người khác, thậm chí lừa gạt.
Cho nên, Hàn Mai tin tưởng đế vương tử đồng này nói đều là sự thật!
Hít sâu một hơi, Hàn Mai chậm rãi nói:
- Được, ta đáp ứng!
- Tiểu thư...
Phương Hương cùng Cố Vũ đều không ngờ rằng Hàn Mai lại đáp ứng lão tổ đế vương tử đồng này. Nên biết rằng, bái nhập làm môn hạ đế vương tử đồng lão tổ, ngày sau tái xuất có thể cả đời cũng sẽ gắn nhãn tử đồng! Muốn sửa đổi cũng không có cách thay đổi!
Hàn Mai cười nhạt, nói:
Nếu như con Thư trên biển khi đó có loại khí thế này, sợ rằng Hàn Mai ngay cả dũng khí ra tay cũng không có.
- Tiểu tử nhân loại kia, ngươi tới nơi này làm gì? Lẽ nào ngươi không biết đây là cấm địa hay sao?
Thư lại không phẫn nộ hay nóng nảy như trong tưởng tượng của Tần Lập, mà rất bình thản hỏi Tần Lập vấn đề này.
Đây cũng không phải nói tính tình con Thư này tốt thế nào, mà là bởi một tia thần thức của Tần Lập, làm cho Thư cảm giác vô cùng thân thiết, mới đi ra gặp hắn.
Bằng không, giống như thời điểm Vĩnh Xuân cùng Hải Ngự Phong chiến đấu gây ra động tĩnh quá lớn, trực tiếp trọc giận Thư, nó mới rít gào một tiếng trực tiếp chấn tan đám mây đen Hải Ngự Phong triệu tập đến, đồng thời tiếng hống của Thư cũng ảnh hưởng rất lớn tới tinh thần lực của Hải Ngự Phong, làm hắn không còn dũng khí chiến đấu tiếp nữa.
Bằng không, dù là Hải Ngự Phong không phải đối thủ Vĩnh Xuân, cũng không đến mức thua nhanh gọn đến như vậy.
Tần Lập mỉm cười nói:
- Tiền bối, năm đó vãn bối ở trên biển phía Đông đại luc, gặp được linh thú có huyết mạch chủng tộc tiền bối, từng cùng nó kề vai chiến đấu. Đáng tiếc nó đã chết, trước khi chết nó từng ủy thác ta, nếu có cơ hội gặp được tiền bối, hy vọng ta có thể cứu tiền bối ra ngoài...
Tần Lập vừa nói, thả thi thể linh thú có huyết mạch Thư vẫn đặt trong nhẫn không hề động tới ra bên ngoài.
Thư hoàn toàn ngẩn ra, lúc hai mắt thật lớn nhìn cỗ thi thể trên mặt đất, toát ra vài phần đau thương, nhẹ giọng hỏi:
- Là ai giết nó?
- Là Hàn Mai Thánh nữ Nguyệt Diêu Tiên Cung, tuy nhiên hiện tại Hàn Mai đã bị trục xuất khỏi Tiên Cung rồi!
Tần Lập nói.
Thư thở mạnh mấy hơi, cái đầu to lớn dữ tợn không nhìn ra biểu tình gì, nhưng hiển nhiên nó đã nổi giận. Sau đó nói:
- Nếu nó đã cho ngươi lấy được thi thể của nó, chứng minh lời ngươi nói đều là sự thật, bằng không ngươi cũng không có khả năng có được thi thể của nó. Thi thể này ngươi cứ giữ lấy, hẳn có tác dụng. Hiện giờ, ngươi theo ta tới đây.
Nói rồi, liền rụt đầu trở vào khu rừng rậm bên dưới.