Duy Ngã Độc Tôn
Chương 505 : Cường công quang minh chính đại!
Ngày đăng: 13:29 19/04/20
Một lúc lâu sau, người thanh niên xấu xí này mới mơ màng tỉnh lại, hắn hy vọng cỡ nào những gì vừa trải qua chỉ là giấc mộng!
Đập vào mắt vẫn là gương mặt tươi cười như hoa kia. Chẳng qua, hiện giờ gương mặt này trong mắt người thanh niên này, so với ác ma còn kinh khủng hơn vô số lần.
Hắn ủ rũ yếu ớt nói:
- Ta chẳng qua muốn nói, ta nói cho cô, cô...cô lại hủy một ngón tay của ta Cô...cô cũng quá độc ác đi chứ?
- Ác độc? Không thấy nha!
Xà Xà vè mặt vô tội nhìn thanh niên Hiện tại, sau đó cười hì hi nói:
- Hiện tại ngươi có thề nói rồi chứ?
- Ta nói, ta nói...
Người thanh niên này nằm dài, linh hồn như đã không thuộc về mình nữa. Hắn biết, bất luận thế nào thì hắn cũng sẽ không sống qua ngày hôm nay. So với việc bị chà đạp đến chết, còn không bằng cầu một cái thống khoái. Mấy năm nay hắn chưa từng làm việc gì tốt, chuyện xấu lại làm không ít, hiện tại chết đi cũng coi như báo ứng, không nói tới hối hận gì...
- Phần lớn cao thủ Thiết Huyết Đường đều đã phái ra ngoài. Hiện giờ, ở trong môn phái còn có một lão tổ Đan Nguyên Anh Hóa vừa tới từ Hải gia, ngoài ra còn có chưởng môn cũng có cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa Những võ già khác như cảnh giới Phá Toái Hư Không có hơn ba mươi, cảnh giới Chí Tôn có hai trăm...
Xà Xà nhìn thoáng qua Tần Lập, Tần Lập đối chiếu với những gi mình thảm tra nắm được, phát hiện ngoại trừ lão tổ Đan Nguyên Anh Hóa Hải gia vừa tới ra, những cái khác đều không khác gì, người thanh niên này cũng không nói dối.
Tần Lập gật đầu, nhỏ giọng nói với Xà Xà:
- Cho hắn một cái thống khoái đi!
Xà Xà cười hi hi nhìn thanh niên này nói:
- Chúc mừng ngươi! Rốt cuộc ngươi qua cửa, được giải thoát rồi!
Người thanh niên này nằm dưới đất, yếu ớt cười khổ nói:
- Trước khi chết, ta...ta có một vấn đề muốn hỏi...muốn hỏi các người. Cuối cùng các người là ai? Là Nguyệt Diêu Tiên Cung? Hay là thành Thông Thiên?
Thượng Quan Thi Vũ cùng Xà Xà ngang tàng, làm cho thanh niên này vô thức cho rằng đoàn người này tới từ Nguyệt Diêu Tiên Cung.
Tần Lập nhìn thoáng qua thanh niên kia, lạnh nhạt nói:
- Huyết ma thảo bên Điên Trì quốc không có vẩn đề gi chó?
Hài Phong cười tự tin, nói:
- Thất ca cứ yên tâm đi, bên Điền Trì quốc có lượng lớn cao thủ Thiết Huyết Đường chúng ta tọa trấn. So sánh với người trong thế tục, những cao thủ của chúng ta quả thật tồn tại như là thần. Cho đù có người muốn gây sóng gió, cũng không gây ra nổi gợn sóng. Mấy quốc gia nhỏ xung quanh muốn rục rịch, bị ta phái hai người liền trực tiếp trấn áp.
Lão già tóc bạc mặt hồng cười hài lòng nói:
Thập Thất, trong những năm qua đệ làm rất tốt. Huynh nghĩ tiếp tục như thế qua vài năm nữa, chờ gia chủ ca ca lui xuống, có lẽ đệ sẽ có cơ hội lên làm kế nhiệm gia chủ, cũng sẽ quanh vinh trăm năm đó!
Hải Phong cười cẩn thận, trong lòng hắn đã có suy nghĩ này tù rất lâu, chẳng qua vẫn không nói rõ trước mặt người ngoài mà thôi, hôm nay bị người ta nhắc tới, hắn cũng không muốn nhiều lời làm gì. Bởi vì nói nhiều, làm cho người ta phát hiện tâm tư của hắn, vậy thì không tốt.
Đúng lúc này, xa xa phát ra tiếng nồ ầm ầm, mặt đất giống như đang run rẩy, trần nhà bị chấn động bụi bặm rơi xuống mịt mù.
Hải Phong cùng lão già tóc bạc kia bị bất ngờ ngần ra. Lúc này, có người nhanh chóng chạy từ bên ngoài vào, đứng ờ cửa phòng hô gấp:
- Đường chủ! Có người hủy diệt cánh cửa đi thông bên ngoài, đồng thời đánh vào đây!
- Cái gì?
Hài Phong hai mắt trừng thật lớn, thất thanh nói:
- Sao lại thế chứ?
Người đã đánh vào đây, lúc này không cần nói, bên kia tiếng hét rung trời, ngoại trừ người điếc không nghe được ra, người thường đểu có thề nghe rõ.
Sắc mặt Hải Phong nháy mắt trở nên tái mét, cực kỳ khó coi. Bên này vừa mới nói nói cười cười, không ngờ tới đã bị người ta lập tức đánh tới cửa. Hơn nữa, cánh cửa đi thông bên ngoài cũng bị hủy diệt, cái này đã không còn là vấn đề mặt mũi nữa, sau này các đệ tử thực lực hoi yếu, muốn đi ra ngoải hoặc trở vào đã là chuyện không thể nào nữa.
Nói cách khác, hủy diệt cánh cửa nơi thần bí, chẳng khác nào cơ bản hủy đi noi thần bí này.
Hải Phong có thề nào không túc giận?
Lúc này lão già tóc bạ kia chợt híp mắt, kinh hô:
- Không ngờ là hắn!