Duy Ngã Độc Tôn

Chương 513 : Yêu thích!

Ngày đăng: 13:29 19/04/20


- Ta lại hoàn toàn không nghĩ nơi cực hàn phương Bắc lại lạnh đến như vậy, ý nghĩ ban đầu của ta là chạy đi phía Tây. Tuy nhiên đường đi hướng Tây quá khó đi, dải rừng kéo dài vạn dặm cùng núi cao chót vót trong mây, hoàn toàn phá hỏng đường. Lấy chút bản lĩnh nhỏ nhoi của ta lúc đó. dù là có thể miễn cưỡng đi cũng sẽ bị linh thú giết chết. Mà địa phương nhìn như an toàn, chi có nơi băng tuyết vạn dặm này...



Tây Qua hồi tường khi đó. vẻ mặt vẫn cảm khái, sau đó nói:



- Kế đó. trên đường đi ta định kế giết hết đám truy binh, bản thân ta cũng bị trọng thương, thiếu chút nữa đông lạnh chết ở nơi này. Là người Băng Tuyết Môn đã cứu ta. môn chủ Băng Tuyết Môn thu lưu ta, cho nên hiện giờ ta là đệ tử Băng Tuyết Môn. tuy nhiên ta tương đối đặc thù.



Tây Qua nói đến đó. có chút cười khổ bất đắc dĩ nói:



- Môn chủ luôn muốn gả một nữ nhi của nàng cho ta. nhưng vấn đề là ta không muốn lấy nàng...



Lúc Tây Qua nói đến đó, bên ngoài xa xa đột nhiên truyền đến tiếng hô:



- Tây Qua, Tây Qua. huynh ớ đâu?



Tiếng nói như chuông bạc, lại như lục lạc réo rắt, rất là êm tai.



Tây Qua vừa nghe, sắc mặt mạnh mẽ biến đổi. cười khổ nói:



- Sợ cái gì tới cái đó. ôi. lại bị nàng bắt được, thật là...



- Tây Qua ca ca. ta tới đây!



Lúc này, một bóng người bay nhanh từ xa tới, đến trước cửa nhà gỗ liền trực tiếp đẩy vào. Một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp khó tả, cười duyên dáng đứng đó, vừa bật thốt gọi Tây Qua ca ca. nhưng lại thấy trong phòng còn ngồi một nam tử trẻ tuổi xa lạ, diện mạo cực kỳ anh tuấn. Thiếu nữ này sắc mặt liền đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp lại rơi trên người Tây Qua. tràn ngập nghi hoặc.



- Ấy...Như Nguyệt sư tỷ, cái này...Đây chính là người ta đã nói với tỷ, công tử của ta, cũng là ân nhân cứu mạng của ta!



Tây Qua có chút bất đắc dĩ giới thiệu với thiếu nữ này, sau đó lại nói vói Tần Lập:



- Công tử, nàng là nữ nhi môn chú Băng Tuyết Môn chúng ta, Cơ Như Nguyệt!



Tần Lập mỉm cười nhìn thiếu nữ này, nói:



- Xin chào, ta là Tần Lập!



Trong lòng lại đang nghi hoặc, cô gái này nhìn qua thật không kém, diện mạo chỉ thua Thi Vũ một chút, nhưng có thể liều mạng với các nàng Lãnh Dao, Thiên Thiên cùng Bộ Vân Yên mà, Tây Qua sao lại không muốn lấy nàng chứ?



- Xin chào, ngươi chính là Tần đại ca sao, Tây Qua luôn nói với ta về ngươi đó!



Thiếu nữ nói. ẩn ẩn đưa tình nhìn thoáng qua Tây Qua, nhưng thấy Tây Qua đau khổ ngoảnh mặt một bên.
- Như Nguyệt nàng băng thanh ngọc khiết, làm sao có thể...



Tây Qua đang nói. bỗng nhiên nghĩ đến gì đó. vẻ mặt chán nản ngồi xuống. Hắn không ngốc, hắn chỉ là vẫn không nghĩ thông được, dù là lúc môn chủ nói với hắn chuyện này, Tây Qua cũng vẫn không thể hiểu rõ. Nhưng Tân Lập vừa nói, Tây Qua liên có một cảm giác vén mớ mây mù.



Có lẽ là Tần Lập cũng là nam nhân, có lẽ từ nhỏ Tây Qua đã có sự sùng bái thật sâu với Tần Lập. cho nên mặc kệ Tần Lập nói gì, Tây Qua cũng sẽ cho là đúng.



Tây Qua vẻ mặt phiền muộn nói:



- Nhưng như thế, đến lúc đó ta đã chết, không phải là ta hại cả đời nàng sao? Công từ...Ta...Ta nên làm gì bây giờ?



Vành mắt Tây Qua có chút đỏ lên, nhìn ra được hắn cũng không phải không có cảm giác với Cơ Như Nguyệt. hơn nữa ở sâu trong nội tâm, đương nhiên vẫn ưa thích nàng.



- Vậy ngươi có thích nàng không?



- Không thích? Sao có thể chứ?



Lúc này Tây Qua đứng lên. lấy một hộp gỗ đỏ sẫm từ trong ngăn tù. Mở hộp gỗ ra, bên trong vên lặng đặt một bức tượng cô gái bằng băng cao một thước.



Cô gái cực đẹp, tay áo tung bay. nhìn qua giống như muốn bay lên trời, tạo hình tinh tế, ánh sáng màu lam lưu chuyển, thần tình chân thật, nhất là nụ cười, đều rất tinh tế.



Tần Lập liếc mắt liền nhìn ra, đây là một khối Huyền Băng Tinh Tủy.



Đó là một loại bảo vật luyện khí rất khó kiếm, lại bị Tây Qua dùng để điêu khắc thành một cô gái, mà cô gái này, lại là Cơ Như Nguyệt vừa đến đây.



Lúc này Tây Qua binh tĩnh trờ lại. ở chỗ sâu trong đôi mắt hiện lên một tia đau khổ, si ngốc nhìn pho tượng Huyền Băng Tinh Tủy này, nói:



- Công tử! Ta thật sự rất thích nàng, thế nhưng ta sống không bao lâu, ta không muốn để sau này nàng sống trong hồi ức đau khổ cả đời...



Một giọt lệ rơi trên mặt bức tượng Huyền Băng này, nhìn qua giống như cô gái này đang rơi lệ.



Lúc này, Tần Lập bỗng nhiên nhìn ngoài cửa nói:



- Như Nguyệt cô nương, cô nghe được rồi chứ?



Tây Qua sắc mặt đại biến, ngạc nhiên sững sờ:



- Công tử. ngài...