Duy Ngã Độc Tôn

Chương 515 : Cơ Ngữ Yên!

Ngày đăng: 13:29 19/04/20


- Hừ! Năm đó là năm đó, hiện tại là hiện tại! Ai mà biết ngai vàng kia là chuyện gì xảy ra. Dù sao, mặc kệ như thế nào, chúng ta sẽ không thừa nhận thân phận Tần Lập là tân vương giả của tộc tử đồng. Mặc Ly! Nếu muốn chúng ta không giết hắn, cũng đơn giản, chỉ cần các ngươi chính miệng nói cho ta biết, các ngươi không tôn hắn làm Vương, không thừa nhận địa vị Vương giả tử đồng của hắn, chúng ta lập tức sẽ không tiếp tục đuổi giết hắn nữa. Vốn hắn cùng chúng ta cũng không có thù hận gì, cũng không có nửa điểm quan hệ...Các ngươi hiện tại làm như vậy, chẳng những là tự sai lầm, cũng là hại người.



Khúc Trực lạnh lùng nói.



- Tự lầm? Hại người? Các ngươi là đám người quên tổ huấn phản bội tổ tông, sao có tư cách gì nói với ta như vậy? Chúng ta tuân thủ tổ huấn, không có sai lầm, sai chính là đám Khúc Trực ngươi, nếu chúng ta không thể thuyết phục, vậy đến đây chiến đi!



- Chiến thì chiến, sợ các ngươi hay sao!



Khúc Trực hét lớn một tiếng, bay vụt lên như tia chớp xông tới Mặc Ly ở đối diện.Nguồn truyện: Truyện FULL



Mặc Ly cũng không chịu yếu thế chút nào, hai cánh phất động, đồng dạng bay vọt lên cao, hai tay chụp trong hư không một trảo, một tia điện xà hiện ra tại trong tay Mặc Ly, hung hăng ném về phía Khúc Trực.



Khúc Trực cười lạnh một tiếng:



- Điện Xà Công sao? Là tuyệt học gia truyền của Khúc gia ta, còn lấy ra bêu xấu, cũng không sợ dọa người!



Nói xong, Khúc Trực cũng hư không một trảo, một luồng điện xà càng thô to dài đến ngàn thước, hung hăng oanh kích quấn lấy điện xà của Mặc Ly cùng một chỗ.



Trên bầu trời lập tức nổ tung lóe ra vô số đường tia chớp loạn lưu, thanh âm ầm ầm trầm thấp vang lên như sấm rền không dứt.



Bên kia hai cặp lão tổ đến vương tử đồng khác, cũng xông vào nhau giao chiến.



Ở địa phương rất xa, còn đứng một đám người vây xem, cầm đầu là một nữ nhân nhìn không ra tuổi. Nữ nhân này mày như vẽ, mũi như ngọc, môi như son, băng cơ ngọc cốt, một mái tóc dài đen nhánh chảy dài như suối nước, trải dài sau vai, toàn thân mặc xiêm y trắng như tuyết. Nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, làm cho người ta có cảm giác giống như một ngọn núi, một cái hồ, làm cho người ta có một loại cảm giác vững như núi cao không thể lay động. Theo trên mặt nữ nhân này, nhìn không ra nửa điểm dấu vết năm tháng trôi qua, có thể cảm giác được nàng cũng không còn trẻ, nhưng tuyệt đối không ai dám nói nàng già lão.



Bởi vì khuôn mặt nàng thật sự quá đẹp, đẹp đến làm cho người ta hít thở không thông.



Bên cạnh nàng vây quanh một đám nữ đệ tử, còn có một số nam đệ tử, đều ở phạm vi bên ngoài chăm chú quan sát tình hình chiến đấu bên kia.



Nữ nhân cầm đầu, chính là môn chủ Băng Tuyết Môn ở chốn cực hàn băng tuyết này...là Cơ Ngữ Yên.



Ở bên người nàng một thiếu nữ cũng thập phần xinh đẹp, nhẹ giọng nói:



- Mẫu thân! Bọn họ chính là bộ tộc tử đồng trong truyền thuyết à?



Cơ Ngữ Yên khẽ gật gật đầu, nói:



- Đúng vậy, thời đại thái cổ, chính là tổ tiên bọn họ xâm lấn Thiên Nguyên đại lục chúng ta, tạo thành cảnh sinh linh đồ thán, là đầu sỏ hủy diệt nền văn minh thái cổ gây nên suy sụp cho đến ngày nay.



- Vậy bọn họ chính là người xấu?
- Trời ạ, Tây Qua rốt cục thông suốt rồi?



- Ồ! Cái này thật tốt, bọn họ rốt cục cùng yêu nhau rồi!



- Như Nguyệt khổ tâm không có uổng phí, chúc phúc cho họ!



Một đám nữ đệ tử líu ríu bàn luận, tuy nhiên trong đám nam đệ tử chính là một loại thanh âm khác.



- Sư huynh! Chúng ta không có cơ hội nữa rồi!



- Sư đệ...chúng ta đi nhảy xuống sông băng đi!



- Sư huynh! Cũng là huynh đi nhảy đi, ta sẽ làm cho mối bi thống này biến thành lực lượng mới, ta chuẩn bị theo đuổi Như Băng sư tỷ!



- Cút đi! Ngươi đi chết đi!



Theo đủ loại bàn tán xôn xao của đám đệ tử Băng Tuyết Môn, Tây Qua cùng Cơ Như Nguyệt sắc mặt đỏ ửng đi tới trước mặt Cơ Ngữ Yên, song song quỳ sụp xuống đất.



- Ra mắt mẫu thân!



- Ra mắt sư phụ!



- Đứng lên, đều đứng lên đi!



Cơ Ngữ Yên nhìn thấy một màn này, tuy rằng cũng có chút kinh ngạc, nhưng nàng rất nhanh liền nghĩ tới một loại khả năng, khóe miệng cong lên hơi hơi hướng về phía trước:



- Người mang vận mệnh này thật không đơn giản đây.



- Sư phụ! Con cùng Như Nguyệt tình đầu ý hợp, muốn kết làm vợ chồng, còn xin sư phụ ân chuẩn!



Tây Qua cùng Cơ Như Nguyệt, mười ngón tay đan vào nhau cùng một chỗ, vẻ mặt kiên định nghiêm túc nói.



- Chuẩn...chuẩn! Các con! Mau đứng lên!



Cơ Ngữ Yên vẻ mặt tươi cười, vui vẻ nói.



- Cả đám nữ đệ tử phát ra một trận tiếng hoan hô rung trời, đồng thời vang lên tiếng thở dài đầy thống khổ của đám nam đệ tử kia, nhưng vẻ mặt vẫn làm như cố ý chúc mừng.