Duy Ngã Độc Tôn

Chương 537 : Kiêu ngạo vậy đấy, tức chết ngươi!

Ngày đăng: 13:30 19/04/20


Đội ngũ Thánh Hoàng đón dâu, cũng có vẻ thập phần không giống người thường. Do tám con chim lớn vô cùng kéo một ngọn núi khoảng trăm thước huyền không, chậm rãi đi tới.



Ngọn núi huyền không này, là một hình nón ngược, mặt trên được san cực kỳ bằng phẳng, trên ngọn núi một đám người đứng diễn tấu thổi sáo và đánh trống, rất là náo nhiệt.



Tám con chim to, đám người Tần Lập và Cơ Ngữ Yên chưa bao giờ gặp qua. Mỗi một con đều dài chừng mười thước, hai cánh mở ra chừng ba mươi thước, bộ dạng vài phần tương tự như ưng, nhìn qua vô cùng uy phong lẫm liệt. Trên mỗi một con chim đều có một người khống chế điều khiển.



Ngọn núi huyền không chậm rãi dừng ở bên cạnh ngọn núi nơi đám người Băng Tuyết Môn, bên kia có người cao giọng hô:



- Cung nghênh Băng Tuyết phi tử.



- Cung nghênh Băng Tuyết phi tử.



Một đám người đi theo cùng hô to lên, làm cho đám hạ nhân bên này hâm mộ không thôi, nhỏ giọng nghị luận.



- Ái dà! Thánh Hoàng bệ hạ thật sự là coi trọng Băng Tuyết Phi a. Ngươi xem, ngay cả Bằng Điểu đều đưa ra.



- Không phải sao, một lần còn là tám con nữa. Thánh Hoàng bệ hạ đi ra ngoài cũng chỉ mười sáu con, hoàng hậu cũng chỉ mười hai. Tám con Bằng Điểu...đã gần với Thánh Hoàng bệ hạ cùng hoàng hậu rồi.



- Băng Tuyết Phi thật sự là có phúc, xem ra về sau được Thánh Hoàng bệ hạ sủng hạnh khẳng định là không thành vấn đề.



- May mắn mấy ngày nay chúng ta đều cẩn thận hầu hạ, không có làm Băng Tuyết Phi phật lòng...



Cơ Ngữ Yên bước chân nhẹ nhàng đi đến ngọn núi huyền không này, phút cuối cùng còn quay đầu lại nhìn thoáng qua đám người Tây Qua, khẽ gật đầu không nói thêm gì, trực tiếp lên ngọn núi huyền không do tám con Bằng Điểu lôi kéo.



Ở trên ngọn núi này có một cái đình cổ kính, trong đình bày một cái ghế dựa thật lớn. Ghế dựa nhìn qua cực kỳ xa hoa, tấm lót xa hoa, tay vịn cùng lưng ghế chạm trổ tinh tế đều lộ ra một cỗ khí phách.



Mọi người đều canh giữ ở ngoài đình, chia làm hai hàng, ở giữa chừa lại một lối đi.



Tần Lập nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Cơ Ngữ Yên, tới bên cạnh ngọn núi huyền không này, bên kia có người ngăn lại, lớn tiếng nói:



- Chỉ mời một mình Băng Tuyết Phi lên, người khác ở chỗ này.



Cơ Ngữ Yên lạnh lùng liếc nhìn người kia một cái, thản nhiên nói:



- Chẳng lẽ ta gả chồng, ngay cả người thân bên vợ cũng không thể đi cùng sao?



- Này...



Người nọ cẩn thận nhìn thoáng qua Cơ Ngữ Yên, sau đó nói:




Nhưng Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên ngồi ngoài trời như vậy lại không cảm giác được có gió, giống như là có một bức bình phong vô hình ngăn cản tất cả gió, không khỏi trong lòng thầm xưng kỳ lạ.



Đồng thời trong lòng Tần Lập cũng trở nên cảnh giác. Thánh Hoàng lĩnh vực không phải là Nguyệt Diêu Tiên Cung, cũng không phải Lãnh Thu Cung. Thoạt nhìn cũng không dễ dàng xông pha.



Tuy nhiên, trải qua một phen ầm ĩ, tới nơi bọn họ nhất định sẽ dẫn dắt hắn rời đi. Điều này chính hợp ý của Tần Lập. Tần Lập giao cả viên Hắc Ma Đan cùng giải dược cho Cơ Ngữ Yên, muốn Cơ Ngữ Yên ở thời khắc mấu chốt ăn giải dược trước sau đó sử dụng Hắc Ma Đan. Quản mẹ gì Thánh Hoàng hay là ai, chỉ cần không đạt tới cảnh giới Địa Tiên, đối mặt với Hắc Ma Đan, chỉ có một con đường chết.



Viên Hắc Ma Đan trân quý này, dùng ở đây Tần Lập một chút không thấy đau lòng. Bất kể bảo vật gì đều phải dùng đúng chỗ của nó.



Tám con Bằng Điêu phi hành tốc độ cao trong không trung vài canh giờ, rốt cục đi tới một ngọn núi huyền không khổng lồ vô cùng. Ngọn núi huyền không này rộng lớn cỡ nào? Ngọn núi huyền không bọn Tần Lập ngồi phương viên trăm thước, so với ngọn núi trước mắt giống như là một con kiến cùng một ngọn núi lớn.



Tần Lập ngẩng đầu, nhìn dãy núi thật lớn bị rừng rậm bao phủ, trong lòng cười lạnh:



- Lần này nếu không thể quậy nơi này long trời lở đất, lão tử không phải họ Tần!



Lúc này trời đã về chiều, tối ngày mai chính là lúc hôn lễ cử hành. Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên trực tiếp vào ở trong một khu tiểu viện u tĩnh.



Trong viện có rất nhiều nha hoàn xinh đẹp, thấy Cơ Ngữ Yên đều quỳ rạp xuống đất, miệng hô Băng Tuyết Phi. Tuy nhiên lúc thấy Tần Lập, bọn họ đều giật mình, không nghĩ tới bên cạnh Băng Tuyết Phi không ngờ đi cùng một nam nhân trẻ tuổi anh tuấn.



Lúc này người dẫn đầu đi tới bên cạnh Tần Lập, nói:



- Ngươi không thể ở đây.



- Vì sao?



Tần Lập trừng mắt nhìn hắn.



- Ngươi trừng ta cũng vô dụng. Ngươi không thấy nơi này không có bất kỳ nam nhân nào sao? Đây là nơi nữ nhân ở lại, ngươi nếu cho rằng mình là nữ nhân, cũng có thể ở lại nơi này.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Người dẫn đầu rốt cục không chịu nổi tên khốn này, châm chọc nói.



- Nghe lời này của ngươi, ngươi khinh thường nữ nhân? Xin hỏi ngươi không có mẫu thân? Không có tỷ muội? Nữ nhân thì làm sao?



Tần Lập liên tiếp hỏi khiến cho người này mặt đều tái đi, cảm thấy vô cùng đau đầu.



- Huynh đệ, coi như ta cầu ngươi, ta bố trí cho ngươi nơi khác, lại tìm cho ngươi tám, mười mỹ nữ cực phẩm nhé, ngươi xem thế nào?



Người đầu lĩnh nói xong, cố ý mờ ám nhìn thoáng qua phản ứng của Cơ Ngữ Yên. Hắn cảm giác được nam nhân này cùng Cơ Ngữ Yên dường như có chút không rõ ràng.