Duy Ngã Độc Tôn
Chương 564 : Lòng tham
Ngày đăng: 13:30 19/04/20
Những lời của Vinh Bá khiến hắc y cô gái lâm vào trầm mặc, khuôn mặt của tử y cô gái hiện lên nét không cam lòng nhưng cũng không tiện nói thêm điều gì. Mấy tên hộ vệ này của nàng, tuy rằng đều tự xưng là "lão nô", "lão bộc" nhưng cho dù là phụ thân của nàng, Hoàng đế Đại Hạ Quốc cũng đều rất khách khí đối đãi với bọn họ, chưa từng chân chính xem bọn họ là nô bộc.
Trên đời này có bao nhiêu người ngông cuồng, dám gọi những cường giả Lôi Kiếp là nô bộc?
Đông Hoang và Trung Châu khác nhau. Giống như Thanh Long Quốc, nơi Tần Lập sinh ra chỉ là một quốc gia thế tục như bao quốc gia khác, cho dù thực lực của nó có mạnh hơn nữa, tiêu diệt được thêm càng nhiều quốc gia khác, lãnh địa có mở mang tới đâu thì cũng chỉ là một quốc gia thế tục mà thôi!
Cường giả của Trung Châu, hoặc là ở trong các thần bí chi địa, hoặc như ở Cực Tây chi địa và Bắc Cực Hàn Băng Tuyết, đều lấy gia tộc và môn phái làm trọng, rất ít khi hiện thân tại thế gian.
Mà Đông Hoang lại khác hẳn. Bởi vì chưa từng trải qua chuyện bị kẻ thù bên ngoài xâm lấn thời Thái cổ nên những đế quốc siêu cấp từ thời đó vẫn còn tồn tại cho tới ngày nay.
Cho dù là cường giả Lôi Kiếp như Vinh Bá cũng phục vụ cho một quốc gia nào đó!
Nói cách khác, các thế lực cường đại chính là chủ nhân của các quốc gia.
Đương nhiên, Vinh Bá cũng chỉ xưng hô với tiểu Công chúa là "lão bộc" mà thôi, người bên ngoài nhìn thấy hắn đều phải cung kính xưng hô một tiếng "Công tước đại nhân"!
Tuy rằng Đông Hoang cũng có các gia tộc và môn phái nhưng hơn phân nửa phải phụ thuộc vào một quốc gia cường đại để tồn tại. Những Thái cổ thế gia và môn phái có thể siêu việt các quốc gia rất hiếm có, như lông phượng sừng lân vậy!
Cuối cùng, tử y cô gái thở dài. Phương pháp làm nũng của nàng cũng không dùng được nên đành chấp nhận. Bởi vì nàng biết nếu không có bọn người Vinh Bá hỗ trợ thì bằng vào nàng và Hắc Vũ, nếu muốn cướp đoạt trọng bảo trong tay đối phương thì quyết không thể làm được!
Lúc này, cách bọn họ hơn ba trăm hải lý, trên đại dương cũng có một con tàu thủy rất lớn.
Giờ phút này gió êm sóng lặng, Hắc Vũ nhìn về phía kia, lạnh lùng nói:
- Đám người đáng ghét kia sao lại tìm chúng ta?
- Ai?
Tử y cô gái hỏi.
- Còn có thể là ai được nữa! Tên Hoàng tử Đại Thương đáng ghét kia chứ ai!
Vẻ mặt Hắc Vũ bực mình nói.
Tử y cô gái hơi sửng sốt, trên mặt cũng lộ ra vẻ chán ghét nói:
- Thật sự là đáng ghét. Mấy năm nay, Đại Thương càng ngày càng quá phận.
- Công chúa yên tâm đi, bọn họ không dám tới quá gần chúng ta đâu!
- Ha ha ha!
Tất cả mọi người đều cười rộ lên.
Bạch y thanh niên cười đủ rồi thản nhiên nói:
- Yên tâm đi, sớm muộn gì nàng cũng sẽ là người yêu của ngươi thôi!
Nói xong, giọng điệu hắn trở nên nghiêm túc hẳn lên:
- Truyền lệnh xuống, đi về phía đó, tốc độ cao nhất!
- Vâng!
Có ngươi ứng thanh một tiếng, sau đó. Tốc độ của con thuyền được đẩy lên, lao đi giữa biển khơi.
- Người mang trọng bảo, ha ha ha. Lấy nó làm sính lễ quả thật không tồi!
Bạch y thanh niên cười cười, lầm bầm một câu.
...***
- Công chúa, bọn họ quả nhiên cũng phát hiện ra những người đó, đang tăng tốc!
Hắc Vũ nhìn về mặt biển xa xôi, trầm giọng nói.
- Chúng ta cũng đuổi theo!
Hạ Văn Đình nói.
- Vâng!
Có người ứng thanh, sau một lúc, con thuyền lớn của Đại Hạ Quốc cũng bắt đầu tăng tốc.
Vinh Bá hơi nhíu mày. Nói thật hắn cũng không thích đi cướp đoạt đồ của người khác. Bảo khí quả thật là thứ tốt, ngay cả hắn là cường giả cảnh giới Lôi Kiếp đều rất ao ước nhưng đó cũng không phải là lý do để đi cướp đồ của người khác.
Nếu thấy thứ tốt là muốn cướp cho mình thì thế giới này đã sớm đại loạn rồi!