Duy Ngã Độc Tôn
Chương 575 : Đoạt thuyền!
Ngày đăng: 13:30 19/04/20
- Cô nương, thực không có ý xấu gì! Kỳ thật chúng ta cũng là bất đắc dĩ. Thuyền của chúng ta gặp phải sóng gió nên bị huỷ mất, tất cả các thuyền viên đều đã chết! Chúng ta cũng bị lạc ở trong phiến hải vực này tới nửa năm rồi. Vừa rồi đã thất lễ, mong cô nương thứ lỗi.
Người trung niên này còn nói thêm:
- Chỉ cần các vị đưa chúng ta trở về thì chúng khẳng định sẽ có thù lao trọng tạ, cam đoan sẽ khiến các ngươi hài lòng.
Thấy thái độ cùa đối phương mềm xuống, Cơ Ngữ Yên nói:
- Ngươi nói vậy thì có thể. Tuy nhiên, đầu tiên là chúng ta còn phải ở lại nơi này chờ người. Người nọ chưa trở lại thì chúng ta sẽ không rời đi. Thứ hai, các ngươi cũng có thể nhìn ra chúng ta không phải là người của Đông Hoang, không thể đi tới nơi xa xôi như Đông Hoang cho nên rất xin lỗi, ta không thể đáp ứng các ngươi được. Tuy nhiên, ta có thể cho các ngươi một con thuyền cứu sinh, mấy ngày trước nơi này cũng có thuyền của Đại Hạ Quốc và Đại Thương Quốc, các ngươi sử dụng thuyền cứu sinh thì hẳn có thể tìm được bọn họ.
Người trung niên nghe được Đại Hạ Quốc và Đại Thương Quốc thì sắc mặt hơi đổi, thầm nghĩ trong lòng:
- "Nếu chúng ta dám đổi mặt với bọn họ thì còn cần ngươi nói sao?
Lúc này, một người trẻ tuổi bên cạnh người trung niên kia nói:
- Thuyền cứu sinh, ngươi đang nói đùa sao? Đừng nói sóng to gió lớn đang ập tới nơi này. Dù cho gió êm sóng lặng thì dùng một con thuyền nhỏ như thế, bao giờ mới về tới Đông Hoang?
Giọng điệu người trẻ tuổi này có chút chua ngoa, nghe ra rất không bằng lòng.
Cơ Ngữ Yên nhướn mi, thản nhiên nói:
- Điều đó quan hệ gì tới ta?
- Ngươi...
Người trẻ tuổi này lập tức cảm thấy không nhịn được, đang định phát tác.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Lui ra!
Người trung niên kia trầm giọng quát, lập tức cười bồi với Cơ Ngữ Yên nói:
- Thực xin lỗi cô nương. Người trẻ tuổi không hiểu chuyện. Cũng do bị tra tấn trên biển đã nhiều ngày! Nghe cô nương nói thì cũng không phải là người Đông Hoang, hẳn là tới từ Trung Châu sao?
Thấy Cơ Ngữ Yên cũng không trả lời, người này lại nói tiếp:
Người thanh niên này vừa động thủ. Cơ Ngữ Yên liền phán đoán ra đây là một võ giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hoá!
Tuổi còn trẻ mà đã luyện tới Đan Nguyên Anh Hoá, hiển nhiên cũng không phải là người bình thường. Tuy nhiên, võ giả cấp bậc này làm sao được Cơ Ngữ Yên để vào mắt?
Thân hình Cơ Ngữ Yên chợt loé lên, biến mất trong không khí đồng thời thanh âm lạnh lùng trong trẻo của nàng vang lên:
- Các ngươi đây là muốn giết người đoạt của phải không? Như thế cũng đừng trách ta không khách khí!
Cơ Ngữ Yên nói xong, Thuý Trúc Trượng đột nhiên xuất hiện trong tay, hung hăng đánh về phía thân thể người trẻ tuổi này!
Động tác của hắn dù nhanh hơn nữa cùng không thể nhanh bằng Cơ Ngữ Yên!
- Không ổn, mau lùi lại!
Một lão già phía sau người trung niên đột nhiên la lớn!
Tuy nhiên, võ giả Đan Nguyên Anh Hoá cầm Linh khí thì làm sao có thể tránh được một kích toàn lực của võ giả Lôi Kiếp cầm Bảo khí trong tay?
Ba...
Thúy Trúc Trượng hung hăng đánh về bên hông của người thanh niên, đánh hắn văng đi!
Thân mình lão già vừa lên tiếng cảnh báo lập tức lao lên, ôm lấy người kia vừa bị đánh bay đi! Vừa thấy thương thế người này, lão già lập tức giận tím mặt. Cột sống và xương hông của người thanh niên này đã bị một kích của Cơ Ngữ Yên đánh nát!
Cho dù có thể bảo mạng thì người này về sau cũng chỉ là một võ giả Đan Nguyên Anh Hoá tàn phế mà thôi! Hơn nữa, thực lực sẽ nhanh chóng giảm xuống!
- Tiểu tiện nhân, ngươi ra tay thật ác độc!
Lão già này nghiến răng nghiến lợi nhìn Cơ Ngữ Yên!
Sắc mặt người trung niên cũng xanh mét, nhắc nhở:
- Cẩn thận, vũ khí nàng cầm trong tay là Bảo khí!