Duy Ngã Độc Tôn

Chương 623 : Đồ mắt chó nhìn người!

Ngày đăng: 13:31 19/04/20


- Khi chó nhìn người, thấy người rất thấp, rất nhỏ. Thế nên chó không sợ người, không coi người ra gì, thấy người là cắn. Sau này người ta gọi những kẻ không coi ai ra gì là "cẩu nhãn khán nhân đê".



Sau khi Lý Uyển rời đi, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, một đôi con mắt linh động đảo tới đảo lui. trong lòng khó chịu, thâm nghĩ:



- Hừ! Cha không cho ta đi gặp hắn ta tự mình không thể đi gặp được sao? Hắn cũng không phải là con mãnh thú hay dòng nước lũ gì. ta thật không sợ! Nghe nói bên người hắn rất nhiều hồng nhan tri kỷ. ta thật ra muốn nhìn xem hồng nhan bên người hắn, có bao nhiêu ưu tú!



Đoàn người Tần Lập ở một khách sạn rất lớn tại thành Thông Thiên. Khách sạn này trang trí hoa văn cô kính, xem ra đã cỏ rất nhiều năm lịch sử. ngay cả tiêu nhị đón khách, một thân dao động nguyên lực đều thập phần rõ ràng, vẻ mặt ngạo nghễ. ít nhất thực lực có được cảnh giới hợp Thiên.



Đám người Thượng Quan Thi Vũ nhìn thấy có chút líu lưỡi, nhẹ giọng nói với Tần Lập:



- Địa phương cực Tây quả nhiên bất phàm, nơi này dường như người người đều có thực lực không kém.



Tần Lập mỉm cười không nói gì. ngược lại tên tiểu nhị tiếp dẫn bọn họ. ngạo nghễ nói:



- Vị nữ khách quan này nói đúng vậy, trong thành Thông Thiên ta này. đại đa sô người đều là võ giả, thực lực cũng không kém! Đây đều là nhờ phúc của thành chủ đại nhân đấy!



- ổ! Vì sao nói như vậy?



Bạch Trung Tuyết có chút khó chịu bộ đáng vênh vang của tên tiểu nhị. đảo mắt lườm hắn một cái, lạnh nhạt hỏi.



- Ngài này có điều không biết, trong thành Thông Thiên này vốn là môn phái gia tộc đông đúc nhiều như cây rừng, vẫn là thành chủ đại nhân chinh hợp những thế lực này đến cùng nhau, sau đỏ lại xuất ra rất nhiều chiến kỹ. công pháp cùng với đan được, cung cấp miễn phí cho cư dân thành Thông Thiên. Bằng không người như chúng ta. làm sao có cơ hội tu luyện chiến kỹ cực tốt như vậy?



Tiểu nhị vừa nói. vừa dẫn những người này vào bên trong, trong lòng lại có vài phần khinh thường đối với những người này. hắn thầm nghĩ:



- Vừa thấy những người này là biết không có thực lực gì, trên người ngay cả một chút dao động nguyên lực cũng không có.



Đám người Tần Lập đương nhiên không biết trong lòng tiểu nhị này đang nghĩ gi. Cho dù biết cùng sẽ không quan tâm.



Mấy người liền bao hẳn một đại viện riêng biệt trong khách sạn. lại bảo tiểu nhị dọn thức ăn lên, rồi thường cho tiêu nhị một ít vàng bạc?



Tiểu nhị mặc dù có chút khinh thường đoàn người này. nhưng đối phương ra tay thực hào phóng, cho nên thái độ đối xử vẫn còn tốt.



Đám người Tần Lập vừa mới bố trí xong, chợt nghe bên ngoài truyền vào một trận tiếng tranh cãi ầm ĩ, thanh âm càng ngày càng gần, một hồi sau đã tới chỗ cửa viện này của mấy người Tần Lập...



Kim Điêu hơi nhíu nhíu mày. nói:
- Chúng ta đi!



Gã thanh niên lộ vẻ mặt âm trầm, hai chân dường như nhũn ra. "Người này quả thực đáng sợ!" Nhìn cặp mắt ưng của Kim Điêu, hắn không nghi ngờ chút nào. nếu không đi. ngay cả hắn đối phương cùng đánh không tha.



Đám người trẻ tuổi này tới mau. đi cũng mau. Kim Điêu hừ lạnh một tiếng, xoay người định quay vào. tên tiểu nhị mới vừa bị Kim Điêu tát đột nhiên đi tới. thật cẩn thận nói:



- Vị đại gia này! Các ngài chọc phải phiên toái lớn rồi! Nhóm người này cũng không phải dễ trêu chọc! Các người tốt hơn là mau mau chạy đi thôi!



Trong lòng tiểu nhị. là sợ bị nhóm người bọn họ làm liên lụy. Bởi vì hắn đã nghĩ tới lai lịch của đối phương. Càng nghĩ cả khuôn mặt càng trở nên trắng bệch, trên trán không ngừng tuôn ra mồ hôi lạnh.



- Cút!



Kim Điêu lạnh lùng nhìn lướt qua tên tiểu nhị quát, sau đó cũng không quay đầu lại bước vào trong. "Ầm" một tiếng, đóng cửa viện lại.



Chuyện xảy ra bên này đã kinh động tới Chưởng quầy. đợi tiểu nhị trinh bày lại sự việc từ đầu đến cuối một lần, sau đó Chưởng quẩy cũng sững sờ. rồi hung tợn nhìn nửa bên mặt sưng Vù của tiểu nhị, thầm nghĩ:



- Nếu không nhờ có ngươi đã bị đánh thành như vậy. lão tử thật muốn tát thêm cho ngươi mấy tát!



- Mau mau cho người đi báo với thành chủ. Người của hai bên chúng ta đều không thể trài vào!



Chưởng quầy vội vàng phân phó một tiếng, sau đó lạnh, lùng nói với tiểu nhị:



- về sau nhớ kỹ. không nên lấy mắt chó nhìn người!



Lúc này. bên ngoài đột nhiên tiến vào một thiếu nữ. Chưởng quầy tâm tình đang khó chịu, cũng không ngẩng đâu lên nói:



- Bổn điếm đầy khách rồi!



- Hừ!



Một tiếng hừ lạnh, làm cho Chưởng quầy bừng tinh, vừa nhìn thấy người, hắn lập tức sửng sốt. Sau đó chạy nhanh từ bên trong đi ra. vừa cung kính, vừa làm ra vẻ bi thương nói:



- Tiểu công chúa! Ngài như thế nào đến đây? Ngài nhất định phải làm chủ cho tiểu nhân nhờ!