Duy Ngã Độc Tôn

Chương 63 : Sát khí trong rừng tùng

Ngày đăng: 13:24 19/04/20


Tần Lập đối với các tiểu thư công tử này, thực không có chút hứng thú nhiều lắm. Từ khi Thi Vũ rời đi đến nay, tầm mắt của Tần Lập cũng đã vượt ra khỏi thành Hoàng Sa. Phóng mắt nhìn khắp Thiên Nguyên Đại Lục, những truyền thuyết lâu đời, những di tích thần bí, những siêu cấp cường giả đó, đều càng hấp dẫn hắn hơn so với đám đệ tử con nhà giàu có Tần Phong, Tần Hổ, Mạc Phỉ Phỉ này.



Cái gọi là cừu hận, kì thật nghĩ kĩ lại cũng không có gì lớn lắm. Tần Lập đã trải qua quá nhiều đau khổ sớm đã biết rằng: trên đời này hầu hết con người đều thuộc loại "gặp cao quỳ bái gặp thấp chà đạp dưới chân". Nếu thật sự phải tính toán với bọn họ, vậy thì không cần làm chuyện khác nữa.



Cho nên từ sau khi Tần Hàn Nguyệt rời đi, Tần Lập cũng đã quyết định, nếu bọn họ không còn trêu chọc tới mình, như vậy mình cũng hoàn toàn buông bỏ đoạn ân oán này.



Nói đến cùng, cho dù chủ nhân thân thể này của mình trước kia, là bị Tần Hổ chọc tức đến hộc máu mà chết. Nhưng nhìn theo một góc độ khác, tại sao không phải là do khả năng chịu đựng tâm lí của Tần Lập trước đây quá yếu chứ?



Khi người nghèo hèn đê tiện, không có cái gọi là thể diện, càng không có chút tôn nghiêm gì. Nếu có, chỉ có một chút lòng tự tôn đáng thương kia! Nghĩ lại, người ta sinh ra đã cao quý như vậy, vì cái gì phải cấp mặt mũi cho ngươi? Vì cái gì phải chiếu cố tới tôn nghiêm của ngươi?



Mà đối với Tần Lập trước kia mà nói: đối mặt với nhục nhã, đối mặt với chế giễu, điều nên làm hẳn không phải là tức giận, không phải phẫn nộ, lại càng không phải không biết tự lượng sức mình lại lựa chọn đối kháng. Mà đúng ra phải âm thầm nỗ lực, cầu tiến, tới một ngày nào đó sẽ đứng ở một vị trí cao để cho bọn chúng ngước nhìn lên, giẫm nát toàn bộ đám người bọn chúng dưới chân mình!



Đến lúc đó, quay đầu nhìn lại, là ân là cừu, là cười thoải mái hay là lạnh nhạt, toàn bộ bằng vào tâm tình của mình!



Nếu như cố gắng cầu tiến nhưng kết quả cũng không được như ý. Như vậy, biện pháp tốt nhất chính là rời đi! Đi thật xa! Đến một địa phương xa lạ, bình thản sống nốt cuộc đời, cũng không hẳn không phải là một lựa chọn tốt.



Đời sống con người là như thế, có người có thể tiếu ngạo giang hồ oai phong rung chuyển thiên hạ; mà có người, chỉ có thể suốt đời làm một người bình thường. Kì thật đều là cuộc sống, chỉ cần tâm tính của mình cởi mở, thì cuộc sống thực vui vẻ.



Nhìn xem đế vương quan tướng, ngày đêm phiền não, lục đục với nhau, mười phần hết tám chín phần không như ý! Nhìn xem, dân chúng nghèo khổ cũng có lão bà đứa nhỏ ấm cúng trên giường đặt gần lò sưởi, một đĩa thịt vài chén rượu, cả nhà hòa thuận vui vẻ.



Ở trong mắt Tần Lập, huynh đệ Tần Phong và Tần Hổ cũng tốt, Mạc Phỉ Phỉ cũng tốt, đều là đệ tử con nhà giàu bị người ta làm hỏng rồi. Vấn đề là bọn họ cũng không thể đứng ở lập trường của người khác để suy nghĩ, lại càng sẽ không vì người khác mà lo lắng. Tuy rằng ích kỷ là thiên tính của nhân loại, nhưng loại trẻ con như bọn hắn, phần lớn đều là hạng người cực độ ích kỷ cực độ lạnh lùng.




Ở bên kia thì đứng mười mấy tên hộ vệ không có hành động gì, bao quanh đám Tần Phong, Tần Hổ cùng với Mạc Phỉ Phỉ mấy người như ánh sao bao quanh trăng sáng. Trên mặt mấy người đều đầy vẻ thoải mái ung dung cười nói, cũng không có vì máu tanh trong trận chiến mà khó chịu chút nào.



Mạc Phỉ Phỉ mặt đầy vẻ khing thường trào phúng nói:



- Có quan hệ với thằng con hoang Tần Lập kia thì coi như các ngươi xui xẻo rồi. Hơn nữa, không ngờ các ngươi lại có gan dám trêu chọc người của Tần gia. Quả nhiên là chán sống rồi! Tốt lắm! Mấy người các ngươi hành động nhanh lên một chút! Mau giết tên to xác chướng mắt kia đi! Còn hai nữ nhân kia...ôi! Thật là...chú ý một chút, đừng làm bị thương họ, bằng không, Tần Hổ ca ca sẽ rất tức giận! Ôi...ta cũng hơi mệt rồi! Nhanh lên nhanh lên!



Mạc Phỉ Phỉ nói xong, vươn bàn tay xinh xắn trắng nõn, che miệng ngáp, mặt trên năm móng tay màu đỏ thắm giống như màu máu tươi.



Vù!



Một luồng kiếm khí, vô thanh vô tức, từ trên hạ xuống, đâm thẳng vào đỉnh đầu Mạc Phỉ Phỉ!



- Không xong!



- Có thích khách!



- Cẩn thận!



Phía dưới, lập tức trở thành một đám hỗn loạn!