Duy Ngã Độc Tôn

Chương 714 : Lao tù trong lòng núi!

Ngày đăng: 13:32 19/04/20


Đoàn người đi vào sâu trong Thánh Nữ Hồ, đi tới một ngọn núi đá thật lớn. Ngọn núi đá này cao tới mấy ngàn thước, nguy nga sừng sững đứng ở đó, giữa lưng chừng núi tầng tầng mây trắng lượn lờ.



Núi đá giống như là từ một khối đá lớn chinh thể cấu thành, vách đá đựng đứng nơi nơi đều như gọt bằng đao, trên vách đá mọc lưa thưa một ít cây cối, căn bản không cách nào trèo lên được.



Lão đầu bếp vừa thấy Lãnh Khinh Tuyết đi về hướng ngọn núi đá này, mặt liền biến sắc thật khó coi. Tuy rằng lão không có nói điều gì nữa, nhưng giờ phút này Tần Lập vẫn có thể cảm giác được cơn phẫn nộ sục sôi của lão đầu bếp, không khỏi truyền âm nói với lão:



- Lão già này! Lão cũng đừng quá đau khổ, chỉ cần người còn sống, thì sẽ có hi vọng!



Tần Lập không có nói nhiều, chỉ nói vài điểm cần nói, hắn tin tưởng lão đầu bếp có thể nghe hiểu trong lời nói của hắn.



Quả nhiên, lão đầu bếp hít sâu một hơi, truyền âm cho Tần Lập nói:



- Tiểu tử kia! Cảm ơn ngươi! Trước nhìn thử xem tình huống rồi tính sau.



Lúc này, đã có một số trưởng lão cùng danh túc Thánh Nữ Hồ, nhận được tin tức, đều bay tới hướng bên này. Khi vừa thấy lão đầu bếp Chu Vô Phong, rất nhiều người trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ. Còn có nhiều người thì cảnh giác nhìn chằm chằm Chu Vô Phong và Tần Lập bên cạnh lão.



Tin rằng hiện tại những người này đều đã biết thân phận của Tần Lập. Cho nên, Tần Lập rõ ràng có thể cảm nhận được từng tia từng tia ánh mắt không có thiện cảm...Ái chà, chuẩn xác mà nói, là ánh mắt tràn đầy cừu hận bắn về phía hắn.



Tần Lập cũng không quan tâm, hắn đã từ trên cuốn Kinh Thần thái cổ kia, lĩnh ngộ được bí quyết chữ "đi", hắn tự tin ở phương điện tốc độ, gần như không có người nào có thể theo kịp. Cho nên, cho dù giờ phút này xâm nhập vào đầm rồng hang hổ, Tần Lập cũng không đặt nặng trong lòng chút nào, chỉ là đang thầm đề cao cảnh giác, đề phòng đối phương ra tay bất ngờ.



Bởi vì qua một thời gian động tĩnh lớn như vậy, Tần Lập đã cảm nhận được, có vài cổ thần thức sâu không lường được lướt qua Tần Lập cùng lão đầu bếp, mà Tần Lập lại cũng không cảm giác được tồn tại của đối phương.



Ở loại thời điểm này, Tần Lập cũng không thể gióng trống khua chiêng thả ra thần thức đi tìm tung tích của đối phương. Mặc dù Tần Lập rất có tin tưởng với thần thức của mình, nhưng thực khó bảo đảm, ở Thánh Nữ Hồ loại địa phương nội tình thâm hậu đến khiến cho người không thể tưởng tượng này, sẽ không xuất hiện vài đại năng biến thái.



Nếu bị đối phương phát giác, thì chẳng khác nào để lộ ra phần lớn thực lực của mình. Cho nên, nếu đối phương chỉ đơn giản là dùng thần thức để dò xét, cũng không có pha lẫn ác ý và sát khí. Tần Lập cũng chỉ làm người biết thời biết thế làm ra vẻ chính mình không có cảm nhận được dò xét của đối phương.



Lão đầu bếp cũng cảm giác được thần thức của đối phương quét lại đây. Lão phát ra một tiếng hừ lạnh trong mũi, cũng không thèm để ý tới, đi theo phía sau Lãnh Khinh Tuyết, không nói một lời nào.



Tòa núi đá thật lớn này, ở giữa bị đào khoét mở ra một đường hẳm chỉ rộng hơn một thước, cao hai thước, nhiều lắm chỉ có thể đi song song hai người.
Tần Lập nhìn thoáng qua, cửa đá này ít nhất đây hơn hai mươi thước (có lẽ 2 thước là vừa?). hơn nữa trên mặt cửa khắc vô số kể các loại trận pháp cấm chế. Trong lòng Tần Lập không khỏi thâm líu lưỡi, cho dù là mình muốn phá vỡ những cấm chế này, cũng không phải là chuyện dễ dàng.



Lão đầu bếp lạnh lùng nhìn trận pháp cấm chế trên cửa đá, cũng không nói gì, ánh mắt nhìn vào bên trong. Sau cánh cửa đá, bên trong lại là một cái hành lang, chỉ có điều hành lang này hẹp hơn so với hành lang vừa rồi, lối đi nhỏ chỉ rộng hai thước, hơn nữa hành lang này cũng không sâu lắm, chỉ hơn ba mươi thước.



Hai bên hành lang, nhiều cũng chỉ có bốn phòng giam, mỗi một gian diện tích đều rất rộng, Lãnh Khinh Tuyết đi thẳng tới phòng giam tận cùng, đi tới cửa, nàng cất giọng lạnh, như băng nói:



- Lãnh Khinh Mi! Có người muốn dẫn ngươi ra ngoài đây!



Tần Lập thấy, tay lão đầu bếp trong áo bào, có hơi run nhè nhẹ, hô hấp cũng hơi dồn dập, cảm xúc của lão nhìn qua thập phân kích động. Không khỏi truyền âm nhắc nhớ lão nói:



- Lão già này! Ngươi cẩn thận một chút!



Nhưng lão đầu bếp vẫn hồn nhiên như không có nghe Tần Lập nói, bước tới gần phòng giam kia.



- Ầm!



- Ầm!



Hai tiếng nổ vang lên phân biệt từ trước và sau Tần Lập, rồi ngay tức thì hai bức tường đá thật lớn, trống rỗng xuất hiện, ngăn cách giữa Tần Lập và lão đầu bếp. Đồng thời, cửa đá phía sau cũng sập xuống thành một bức tường đá, trên vách tường khắc đầy các loại trận pháp cấm chế.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.



Tốc độ quá thật quá nhanh, nhanh đến nỗi Tần Lập vẫn luôn phòng bị, cũng không thể tránh thoát được.



Trong nháy mắt bức tường đá sập xuống kia, thân mình Tần Lập nhanh như tia chớp bắn về phía lão đầu bếp, tung chưởng đánh về phía Lãnh Khinh Tuyết, thế nhưng một chưởng đó lại vỗ vào trận pháp cấm chế khắc đầy trên tường đá.



- Ầm!



Phát ra một tiếng vang nặng nề, một chưởng mạnh như thế, không ngờ bức tường đá vẫn không nhúc nhích chút nào.