Duy Ngã Độc Tôn
Chương 719 : Lại thấy ánh mặt trời!
Ngày đăng: 13:32 19/04/20
Có thể tưởng tượng một khi đoàn người này lao ra ngoài địa lao, sẽ mang tới một loại trùng kích cỡ nào tới toàn môn phái Thánh Nữ Hồ.
Hầu hết các nàng năm đó cũng là thiên chi kiều nữ một thời chỉ vì đấu tranh thất bại bị nhốt ở nơi này, oán khí trong lòng đã xông thẳng trời mây.
Không cần Tần Lập đi động viên, cũng không cần Lãnh Khinh Mi khuyên bảo, những nữ nhân này ai không phải hạng người tính tình cao ngạo?
Mãi cho đến khi Tần Lập mở ra tù lao cuối cùng, thả ra tròn ba trăm hai mươi tám người.
Sau đó, Tần Lập cùng những người này lại khôi phục thực lực trong ba ngày, Tần Lập gần như lấy hết đan dược trên người phân phát cho những người này, hắn chỉ muốn cho Thánh Nữ Hồ thêm một chút nhiễu loạn, với hắn mà nói, những nữ nhân oán khí tận trời này thực lực càng mạnh thì càng tốt.
Nhất là bà lão vẫn luôn kêu gào thả ta ra ngoài, càng là một thân lệ khí, một lời không nói ngồi ở đó, không ngừng điều dưỡng khôi phục thực lực bản thân.
Tần Lập có thể cảm giác được cảnh giới bà lão này tuyệt không kém hơn lão đầu bếp, có thể được xưng là sâu không thể lường.
Đợi đến khi thực lực mọi người đều đã khôi phục khá tốt, Tần Lập mới dẫn theo mọi người đi vào thông đạo thật dài, đi ra phía bên ngoài.
Bà lão này một lời không nói theo sát phía sau Tần Lập, làm cho Tần Lập có chút kinh ngạc là lão bà này lại thu liễm tất cả lệ khí trên người, hơn nữa thu liễm tất cả dao động khí cơ trở vào trong, nhìn bề ngoài thật giống như một bà lão hoàn toàn vô hại.
Trọng yếu nhất là trong ba trăm hai mươi tám nữ nhân này, cũng chỉ có mỗi mình bà ta là không đổi một bộ y phục khác sau khi được thả ra.
Những người khác đều từ chỗ Lãnh Khinh Mi nhận một bộ y phục, vừa người hay không vừa cũng không sao, còn tốt hơn là mặc bộ quần áo rách rưới kia. Rất nhiều nữ nhân sau khi rửa mặt chải đầu xong, khôi phục diện mạo vốn có, không cần nói, Thánh Nữ Hồ thật đúng là gần như không có nữ nhân nào diện mạo khó coi.
Chỉ có bà lão này, không rửa không tẩy, vẫn giữ lại bộ quần áo rách rưới trên người, một mùi mốc meo không ngừng tỏa ra từ trên người bà lão này.
Những người khác hình như cũng biết tính tình bà lão này, lại không có một người tới khuyên bảo bà ấy tẩy rửa một chút, đổi lại y phục.
- Đều đi theo ta, vây công Thần Nữ Phong. Nhớ kỷ, ta đánh ai, các ngươi liền đánh theo ta. Không bện thành một sợi thừng, chúng ta sẽ bị đánh tan rất nhanh.
Đây là một câu nói dài nhất, có lý nhất từ khi bà lão này đi ra khỏi nhà tù trong lòng núi. Sau khi nói xong, ánh mắt sau hàng tóc rối bời của bà lão nhìn chằm chằm Tần Lập nửa ngày, sau đó chậm rãi nói:
- Người thanh niên, lão thân thiếu Người một nhân tình rất lớn, lão thân mặc kệ Người cùng Thánh Nữ Hồ có bao nhiêu thù hận, có thù oán với ai, Người có oán báo oán, có thù báo thù. Nếu như lão thân có thể sống đi ra ngoài Thánh Nữ Hồ, bất luận thế nào, lão thân cũng sẽ hoàn trả nhân tình này cho ngươi.
Tần Lập cười cười, nói:
- Tiền bối không cần phải cảm tạ ta, ta thả các tiền bối ra cũng chỉ là muốn tạo cho Thánh Nữ Hồ thêm chút hổn loạn mà thôi. Cho nên một tiếng nhân tình, không cần phải nói tới.
Bà lão cũng không ít cường giả Thánh Nữ Hồ nghe lời Tần Lập nói vậy, đều nao nao, có lẽ không nghĩ tới Tần Lập lại thẳng thắn như vậy.
Bà lão hừ một tiếng trong mũi:
- Người thật là thắng thắn, ta có chút thích tiểu tử trẻ tuổi như Người. Không tệ, lão thân nói lời giữ lời, trước giờ đều là nhất ngôn cửu đỉnh.
Lúc này, có nữ đệ tử Thánh Nữ Hồ đi ngang qua nơi này, đột nhiên thấy nơi đây đứng một đoàn nữ tử, lập tức sững sờ, tiếp đó liền cảm giác không đúng, liền định lăng không bay đi.
Bà lão hừ lạnh, một tiếng, vươn một tay, trên bầu trời trực tiếp xuất hiện một bàn tay khô gầy như vuốt ưng. Khoảng cách giữa hai bên đến bốn năm mươi thước, nữ đệ tử Thánh Nữ Hồ kia hừ một tiếng cũng không được, đã bị bàn tay khổng lồ trực tiếp bóp nát, tung lên một mảnh mây máu giữa không trung.
Bà lão giọng khàn khàn rống to một tiếng:
- Giết!