Duy Ngã Độc Tôn
Chương 77 : Cường giả Thiên cấp
Ngày đăng: 13:24 19/04/20
Ánh mắt đám người Tần Lập bỗng híp lại đón một tia sáng cuối cùng của mặt trời, gắt gao nhìn chằm chằm mấy võ giả phi hành sát mặt nước. Tần Lập chậm rãi nói:
- Quả nhiên có không ít người tới này, cũng không biết bên trong khu di tích thượng cổ này có nguy hiểm gì hay không?
Tần Lập còn chưa dứt lời, đột nhiên nhìn thấy một cảnh tượng cực kì hùng vĩ, khiến bốn người bọn họ trợn mắt há hốc mồm. Ngay cả tiểu hồ ly cùng Thiết Tí Viên trong rừng đều cảm giác thấy một cỗ nguy cơ không hiểu đột nhiên tràn tới. Thiết Tí Viên đầu tiên không chịu nổi loại uy áp kinh thiên này.
- Chi" một tiếng thét chói tai, thân hình nó hóa thành một luồng bạch quang biến mất trên đỉnh núi.
Bạch Hồ cũng đứng lên, hai mắt sáng ngời. Loại hiện tượng này nàng đã từng nhìn thấy. Khu di tích thần bí khí thế khoáng đạt kia lúc vừa lộ ra khỏi mặt nước, nàng đã từng đi thăm dò. Mà lúc ấy, cũng là một cỗ khí thế kinh thiên từ đó bộc phát ra khiến cho nàng căn bản không dám có ý định tiến vào tìm tòi, theo bản năng rời xa khỏi nơi đó.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bởi vì bên trong hồ Phượng Hoàng có linh thú thực lực cường đại đến tận cùng, ai biết địa phương đó có phải chúng nó chiếm cứ hay không? Bạch hồ cũng chỉ là một linh thú vừa tới hóa hình, ở hồ Phượng Hoàng này có thể thương tổn đến nàng còn rất nhiều, rất nhiều. Nàng không có dũng khí như những nhân loại này, rõ ràng thực lực yếu kém, nhưng không sợ chết xông vào trong.
Năng lực cảm giác của động vật hơn xa nhân loại cho nên trong nhận thức của Bạch Hồ và Thiết Tí Viên, di tích cổ trong hồ nước kia ẩn chứa nguy hiểm rất lớn, căn bản không dám tới gần. Mà trong mắt đám võ giả nhân loại thì trong đó chính là tài phú ngập trời!
Về phần nguy hiểm, nhân loại e ngại sao?
Mấy võ giả nhân loại kia cũng cảm giác được trong di tích cổ phát ra khí thế kinh thiên, liếc mắt nhìn nhau chẳng những không có bất kì e ngại gì ngược lại trên mặt đều là các loại tình cảm hưng phấn!
Bọn họ một chút cũng không sợ nơi này có nguy hiểm, ngược lại nếu thật sự yên lặng mới thật khiến người thất vọng.
Trong mấy người này, cầm đầu là một lão già áo xanh tóc bạc mặt hồng hào dáng người khôi ngô toàn thân lưu động một cỗ khí thế cường đại. Trong lúc giơ tay nhấc chân đều tràn ngập một cỗ uy nghiêm của thượng vị giả.
- Đây mới là cường giả chân chính!
A Hổ trợn to mắt nhìn, miệng thì thào lẩm bẩm.
Ngay sau đó, mấy cỗ lực lượng cực kì mạnh mẽ đánh lên phía đỉnh bằng trên đại điện di tích cổ. Một tiếng nổ giống như sấm rền vang vọng trong trời đất, trong bầu trời chạng vạng yên tĩnh này nháy mắt làm kinh động vô số chim bay cá nhảy.
Nóc khu di tích cổ kia không biết tồn tại bao nhiêu năm bị mấy tên cường giả Thiên cấp hợp lại đánh vào lập tức phá thủng một cái lỗ to đường kính mấy chục thước!
Trần Diệc Hàn vui vẻ trong lòng. Cái vòng phòng hộ năng lượng kia quả nhiên chỉ ngăn cách nguồn nước, không có hiệu quả đối với năng lượng! Mấy ngày nay, lão trải qua mấy lần thí nghiệm mới làm ra quyết định cuối cùng này.
Từ trong cái lỗ bị phá ra kia, trong giây lát truyền đến một tiếng gầm như sấm nổ. Khắp bầu trời lập tức gió nổi mây phun, vô số mây đen cuồn cuộn tới.
Cỗ uy áp ngập trời kia lại giống như bùng nổ, ầm ầm vang lên!
Trần Diệc Hàn nổi giận gầm lên một tiếng, lại tiếp tục một lần.
Theo bốn phương tám hướng, hơn mười bóng người lao ra như tia chớp. Đó chính là đám cung phụng Thiên cấp của hoàng gia đã sớm mai phục ở bên bờ nước!
Cùng lúc đó, một con vật khổng lồ từ trong cái lỗ thủng kia mạnh mẽ lao ra!