Duy Ngã Độc Tôn

Chương 774 : Lại chém thế thân!

Ngày đăng: 13:32 19/04/20


Cuối cùng xảy ra chuyện gì? Trong lòng Tần Lập không thể hiểu được.



Lúc này, đoàn người đang xem trận chiến ở không trung, đều tụ lại chỗ Tần Lập, nhìn thấy mấy trăm người ở phía sau Tần Lập, cũng rất giật mình.



Thượng Quan Thi Vũ dùng mấy lời ngắn ngủi, giải thích tình huống trước mắt.



- Phu quân, nếu không phải có Linh Nhi ở đây, Viêm Hoàng Sơn chúng ta đã bị người ta hủy rồi! Những người này không biết tới từ nơi này, trực tiếp nổ nát cấm chế trên Viêm Hoàng Sơn chúng ta đều không thể chống lại, Linh Nhi ra tay kịp thời, mới miễn khỏi đại họa!



- Linh Nhi?



Tần Lập nhíu mày, nhìn tiểu cô nương xinh đẹp má phấn mặt ngọc kia đang nhìn mình cười hì hì, dường như mình đã gặp qua nàng ở chỗ nào, nhưng hoàn toàn không có ấn tượng.



Lúc này, trên trời cao truyền tới một tiếng hừ lạnh:



- Tần Lập, vận may của ngươi thật là tốt, vốn ta còn muốn đợi lát nữa mới tiêu diệt môn phái của ngươi, không ngờ tới ngươi lại gấp gáp trở về ngay lúc này, trở về thật là đúng lúc!



- Cuối cùng ngươi là ai?



Tần Lập thấy đối phương nói chuyện cũng không giả bộ không phát hiện đối phương, trầm giọng hỏi.



- Ta là ai ngươi không cần xen vào, ngươi tốt nhất bảo hộ người của ngươi đi, đừng có chạy loạn khắp nơi nữa. Lần sau, sẽ không có vận may tốt như vậy đâu, lần này ta tới chậm một chút, vừa lúc bị ngươi vượt qua. Hừ, ngươi tốt nhất tăng lên thực lực, nếu không, người bên cạnh ngươi đều sẽ chết vì ngươi!



Tiếng nói kia, ngày càng nhỏ, dường như muốn đi.



Tần Lập quát lạnh:



- Nếu tới rồi, vậy đừng đi nữa!



Nói rồi, quay sang Nam Cung Tử Lăng nói:



- Sư tỷ, diệt hết những người này cho đệ, lưu lại một người sống, đệ phải biết bọn họ từ đâu tới!



Lúc Tần Lập nói lời này, thân hình liền biến mất giữa hư không, đuổi thắng tới người kia!



Ở bên này bọn người Hô Diên Kiêu Dưởng cùng Hạ Văn Vũ thấy Tần Lập đuổi theo người ở trên trời, lập tức đặt ánh mắt lên những người đánh tới Viêm Hoàng Sơn. Trong ánh mắt, cũng không có thù hận gì, chẳng qua tất cả đều là ánh mắt không có ý tốt.



Có thể được Ô Quận Vương nhìn trúng, nào có ai là kẻ yếu?


Người thanh niên này nói rồi, dùng một cỗ ý niệm cực kỳ cường đại trực tiếp truyền ra!



Trong đầu Tần Lập, đột nhiên hiện ra một người trẻ tuổi mặt lạnh lùng, giống y như người vừa bị hắn giết.



- Tần Lập...Ta ở nơi Thần Vực chờ ngươi!



Khuôn mặt kia không chút thay đổi nói xong câu đó, liền dần dần mờ đi.



Tần Lập nao nao, tiếp đó cũng truyền ra một đạo thần niệm:



- Ta sẽ chém tất cả thế thân của ngươi! Nhưng mà, cảm tạ ngươi không động tới người nhà của ta.



Tần Lập nói đến đây, trong lòng cũng rõ ràng. Đối phương chỉ là muốn lấy người nhà uy hiếp hắn, nếu như thật sự muốn động thủ chỉ sợ đã sớm hạ thủ rồi. Hoặc là nói, người này chỉ là không cùng trận doanh với mình, cũng không phải loại ác nhân tội ác tày trời, nếu không như vậy thì Tần Lập mới mặc kệ hắn.



Người thanh niên khuôn mặt lạnh lùng bên kia. truyền lại một đạo thần niệm:



- Một lời đã định, đừng làm cho ta thất vọng. Tới nơi Thần Vực, ta nhất định sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt!



Nói xong, khuôn mặt hiện một tia cười hung ác, dần dần biến mất.



Tần Lập khẽ than một tiếng, người này cũng coi như có kiên trì cùng giới hạn của mình, thống hận mình như thế nhưng lại không động thủ với người nhà của mình. Từ một góc độ nào đó mà nói, coi như là một nam nhân.



Tần Lập nghĩ vậy, hạ xuống từ trên cao.



Lúc này, chiến đấu bên dưới đã kết thúc từ lâu. Hơn ba trăm Địa Tiên đại năng đỉnh cấp, môn hạ Ô Quận Vương, muốn tiêu diệt mười mấy cường giả. Loại chiến đấu này, căn bản không có gì đáng nói!



Nếu không phải ngay từ đầu Tần Lập bảo bọn họ lưu lại người sống, sợ rằng chiến đấu càng thêm đơn giản.



Chẳng qua bọn người Hạ Văn Vũ cũng thật ác, chỉ để lại một người sống, còn lại diệt sạch toàn bộ!



Thấy Tần Lập trở về, mọi người đều tụ tới, Tần Lập cho các nàng Thượng Quan Thi Vũ một tươi cười an tâm, dàn xếp đoàn người xong, sau đó tới phòng khách nghị sự môn phái Viêm Hoàng.



Bọn người Hạ Văn Vũ cùng Hô Diên Kiêu Dưởng đều tới, Tần Lập ngồi ở chủ vị, không nói gì, ánh mắt rơi xuống người tiểu cô nương má phấn mặt ngọc kia, ánh mắt thâm thúy, cau mày trầm tư.



Các nàng Thượng Quan Thi Vũ cùng Cơ Ngữ Yên đều rõ ràng cảm giác được, Tần Lập đối với tiểu cô nương này dường như tràn ngập lòng đề phòng. Kỳ thật trong lòng các nàng, sao không phải vậy chứ.



Tiểu cô nương này, quả thật quá thần bí!