Duy Ngã Độc Tôn

Chương 870 : Chiến chiến chiến chiến!

Ngày đăng: 13:33 19/04/20


- Cuồng vọng!



Khóe miệng Hoa Phong co quắp, bổng nói:



- Nếu không thì chúng ta so xem hai ta giết nhiều người Liên quân Thần Vực hơn thế nào?



Tần Lập sững sờ, còn nói ta cuồng vọng, ngươi càng cuồng vọng hơn cả ta nữa? Đây là Liên quân Thần Vực! Mười vạn người tới đây, tùy tiện một người nào cũng là cảnh giới Thánh Chủ đó!



Trong đó Thần Vương càng vô số kể, ít nhất cũng mấy trăm cái!



- Chuyện này không có quan hệ tới ngươi!



Tần Lập nhàn nhạt nói:



- Từ đâu đến thì quay về nơi đó, đừng chen vào vũng nước đục này!



Lúc này trong lòng Tần Lập đã đấy lên lửa giận hừng hực. Ngay từ đầu, ta đã chưa từng trêu chọc bất kỳ thế lực nào nơi Thần Vực, không chủ động khiêu khích Thông Thiên Đại Đế. Nhưng các ngươi, không ngừng bức ép tạ từ Giới Thượng đến Giới Hạ. Hôm nay, lại phái ra quân đội đông đúc như thế, muốn tiêu diệt cả nhà ta!



Tần Lập ta, hôm nay dù là chết, cũng sẽ không lui ra sau nửa bước!



Lúc này, các nàng Thượng Quan Thi Vũ cùng đoàn người Mạc Thanh Sơn cùng với cường giả các thành trì đối mặt Liên quân Thần Vực xông lên như thủy triều, tất cả đều bay lên trời, tự xếp thành hàng, đứng phía sau Tần Lập!



Mặc kệ trận chiến đấu này vì sao dựng lên, cũng không để ý thực lực của đối phương mạnh tới mức nào. Hôm nay, đều phải chiến! Phải tử chiến!



Cường giả nhân loại toàn Giới Hạ, coi như đều tụ tập đến nơi cực Tây Trung Châu, nơi đã từng là chiến trường thời đại Thái cổ! Mười mấy vạn năm trước, cũng đã tàn phá một lần, mãi cho đến giờ cũng chưa hoàn toàn khôi phục lại.



Trận chiến đấu mười mấy vạn năm trước, tất cả cường giả trung Châu gần như hao hết một tia sức lực cuối cùng, chảy cạn giọt máu cuối cùng!



Đổi lấy, là mười mấy vạn năm hòa bình cho Giới Hạ!



Mà nay, nơi Thần Vực ùn ùn kéo tới, lúc này bọn họ cuốn tất cả người Giới Hạ vào trong trận chiến tranh này. Như vậy, cứ chiến đi!



Võ giả chân chính, tất cả đều có một trái tim kiên cường, cùng với ý chí bất khuất!



Địch mạnh ta yếu, đó không phải cái cớ để buông tha!



Hoa Phong cười lạnh, nhìn Tần Lập:



- Ngươi cho là lá gan của ta nhỏ hơn ngươi? Ngươi cho rằng hôm nay ta không xen vào vũng nước đục này, ngày mai Thông Thiên Đại Đế sẽ bỏ qua ta? Đừng có nằm mơ! Ta sẽ không đi! Ta không phải kề vai chiến đấu với ngươi, ta là đang...



Vừa nói, thân hình Hoa Phong hóa thành một đoàn ánh sáng, nhắm thẳng tới trận hình Liên quân Thần Vực.



- Chiến vì chính ta!
Ngoại trừ Liên quân Lục Địa, Thất Địa, Bát Địa một mực đứng nhìn bên ngoài. Thần Vương các Thánh địa khác ngày càng đông đúc, tham dự vào đó!



Đối với bọn họ, hôm nay không giết được Tần Lập, chẳng những lửa giận của Thông Thiên Đại Đế, bọn họ không thể thừa nhận được, Tần Lập trả thù ngày sau, cũng không phải bọn họ muốn đối mặt!



Bởi vì, Tần Lập hắn...cũng là một Đế vương đó!



Số lượng Thần Vương đã đạt đến ba trăm! Bầu trời cũng bị ép cong xuống, ba trăm cường giả cảnh giới Thần Vương này giống như một trái cầu thật lớn, bao quanh Tần Lập ở giữa.



Trên dưới trái phải tất cả phương hướng, công kích Tần Lập, đồng thời tuôn ra khí thế mạnh mẽ nhất, muốn trán áp chết tươi Tần Lập ở đây!



Ba người Diệp Tử Kỳ Hoắc Trung Võ cùng Liễu Tiếu Vân gấp đến mức quay vòng vòng. Diệp Tử Kỳ chịu ân huệ Tần Lập rất lớn, Hoắc Trung Võ cùng Liễu Tiếu Vân đều coi Tần Lập trở thành bằng hữu. Nhưng tình huống lúc này, bọn họ không dám tiến lên cứu viện.



Diệp Tử Kỳ rơi nước mắt, cầu xin một người trung niên mặc chiến giáp, vóc người cao lớn:



- Lục thúc, ngài giúp hắn đi, hắn sắp chết rồi!



Người trung niên thở dài một tiếng:



- Tiểu công chúa, chúng ta bỏ qua mệnh lệnh như thế này đã là mạo hiểm rất lớn. Lẽ nào, công chúa thật sự muốn ba Thánh địa Lục Thất Bát bị diệt tộc hay sao?



Diệp Tử Kỳ làm sao không biết, nhưng bảo nàng trơ mắt nhìn Tần Lập chết đi. Nàng tự hỏi mình, nàng làm không được!



Nghĩ vậy, trong mắt Diệp Tử Kỳ hiện lên một tia kiên quyết, nhìn người trung niên nói:



- Lục thúc, trở về nói cho phụ vương ta biết, nói rằng Tử Kỳ bất hiếu...



- Con muốn làm gì?



Trung niên mặc chiến giáp cả kinh, vươn tay ra, nhưng không bắt được Diệp Tử Kỳ. Thân hình Diệp Tử Kỳ đã hóa thành một dải sáng, nhắm thẳng về phía đám Thần Vương vây quanh Tần Lập.



- Ngăn nó lại!



Trung niên kinh hoàng biến sắc, giọng nói trấn định cũng run lên, nha đầu kia quả thật điên rời, như thế khôngphải đi chịu chết hay sao?



Một Lão già áo xám bên cạnh người trung niên, tốc độ càng nhanh hơn Diệp Tử Kỳ, vọt tới phía sau Diệp Tử Kỳ, chỉ một cái lên sau cô nàng, nói:



- Công chúa, lão nô đắc tội rồi!



Khoảng khắc trước khi Diệp Tử Kỳ hôn mê, nước mắt không nhịn được tràn mi.Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn



Tần Lập, xin lỗi. Tử Kỳ không giúp được huynh. Nếu huynh chết, Tử Kỳ nhất định báo thù cho huynh! Phàm là kẻ tham dự vây giết huynh muội...một người cũng sẽ không bỏ qua...