Duy Ngã Độc Tôn

Chương 875 : Hồng trần như nước chảy, năm mươi năm sau!

Ngày đăng: 13:33 19/04/20


- Mau nhìn! Trên bầu trời có người đang bay!



Có người chỉ bầu trời phía tay, lớn tiếng kinh hô.



Thành Hoàng Sa năm mươi năm sau, kỳ thật đã có rất nhiều người có thể lăng không phi hành, chuyện này cũng không có gì mới mẻ. Nhưng vấn đề ở chổ, trong phạm vi trăm dặm quanh thành Hoàng Sa, nghiêm cấm võ giả lăng không phi hành!



Đã từng có kẻ không tin tưởng, trực tiếp bị một hạ nhân trong phủ Thần Vương xông lên một cước đá từ bầu trời rớt xuống, trực tiếp té chết. Từ đó về sau, liền không có người dám vi phạm quy củ này nữa.



Mà hôm nay, lại có người kiêu ngạo bay trên bầu trời như vạy?



Hắn chán sống rồi sao?



- Lá gan người kia thật là lớn! Dám bay từ không trung tới đây!



- Là người tới từ bên ngoài sao, người bên ngoài đều không biết quy củ này.



- Nói bậy, hiện giờ toàn bộ Thiên Nguyên đại lục, ai dám nói không biết thành Hoàng Sa?



- Ha ha, vậy cũng phải, cố hương của Tần Vương mà!



- Được rồi, ngươi nói hôm nay có phải là Tần Vương...đích thân tới hay không?



- Lời này cũng dám nói lung tung...



Mọi người hai bên đường đều bàn tán, có không ít lão nhân thành Hoàng Sa bắt đầu nhớ lại cảnh tượng bọn họ thấy Tần Vương khi xưa, dẫn tới không ít người trẻ tuổi không nhịn được kinh hô.



Bọn họ rất khó tưởng tượng, Tần Vương - vị vương giả được toàn Giới Hạ công nhận hôm nay, giống như một vị thần, lại cũng có một ngày gần như bị trục xuất gia môn. Tần gia thành Hoàng Sa năm đó, lại cho rằng Tần Vương là một đứa con hoang mất mặt...Đây quả thật, quả thật là não tàn mà!



Bọn họ bị diệt rất tốt, đáng đời!



Gần như tất cả mọi người nghe sự tích Tần Vương khi còn bé, đều sẽ chỉ vào di chỉ Tần gia nay đã trở thành một mảnh công viên rừng rậm, mắng mấy câu như thế.



Quả thật đúng là có mắt không tròng mà!



Nếu như gia chủ Tần gia năm đó, có thể thấy được hôm nay sau nhiều năm, hắn có thể sẽ hối hận nhảy ra khỏi mộ hay không?



Người phi hành trên bầu trời, dường như thật không kiêng nể gì cả, một hơi bay đến bầu trời phủ Thần Vương, làm cho người ta kỳ quái, chính là không có bất kỳ ai bay lên chặn lại.




- Di nương thích bảo bối như thế, vì sao không tự sinh cho mình một cái?



Các nữ tử phía trước đều quay đầu lại, nhìn Nam Cung Tử Lăng cười to. Nam Cung Tử Lăng mặt như anh đào, xì nói:



- Thắng nhóc con, mới ba tuổi đám đùa giởn di nương! Xem di nương đánh vào mông ngươi!



- Mẹ, cứu mạng với, di nương muốn đánh vào mông con nè!



Đứa bé trai kéo cổ họng hô lớn.



Thượng Quan Thi Vũ quay đầu lại, mỉm cười nói:



- Tử Ngọc phải ngoan nha, phải nghe lời...



- Hừ, các ngươi đều hợp lại khi dễ con!



Đứa bé giãy khỏi vòng tay Nam Cung Tử Lăng, không ngờ lăng không bay lên nhào vào lòng Tần Lập, lộ ra cái đầu nhỏ nhìn mọi người:



- Vẫn là cha ta tốt nhất!



Tần Lập mỉm cười giao Tần Tử Ngọc vào lòng Thượng Quan Thi Vũ, đi tới cùng A Hổ ôm chặt một cái. Hai người không nói gì, huynh đệ chân chính, dù cho một trăm năm không gặp, vẫn là huynh đệ!



Tiếp đó, lại ôm Phương Hạo Nam một cái, Tần Lập cười nói:



- Hạo Nam, huynh có chút già đi rồi, trở về nói bọn họ cho huynh một viên Trú nhan Đan...



- Ha ha! Tần huynh, ta bây giờ rất tốt, khuôn mặt này không có tính lừa dối. Không biết hiện giờ, ta đã có bao nhiêu đệ muội rồi?



Phương Hạo Nam thoải mái cười nói.



Chúng nữ đồng loạt xì một tiếng, nhìn về phía Tần Lập trợn trắng mắt.



Vẻ mặt Tần Lập có chút bất đắc dĩ, đi tới trước mặt Thượng Quan Thiết, nói:



- Gia gia, chúng ta trở về thăm ngài đây!