Duy Ngã Độc Tôn

Chương 897 : Huynh muội Tần gia!

Ngày đăng: 13:34 19/04/20


Một đạo hào quang chói mắt xông thẳng lên từ mặt đất, trực tiếp xỏ xuyên qua toàn bộ thân thể Thông Thiên Đại Đế hóa thành Ma thần, bắn thẳng lên hư không, xuyên thủng trời cao!



Tiếng cười điên dại của Thông Thiên Đại Đế, bỗng nhiên im bặt!



Khí tức hủy diệt kéo dài ba trăm năm mươi vạn dặm, theo đó kết thúc!



Những người Thượng Quan Thi Vũ đang đau khổ chống đỡ, toàn bộ miệng phun máu, nhưng thần kinh căng thẳng rốt cuộc thả lỏng.



Tần Lập, không chết!



Chàng ra tay rồi!



- Có ngọn núi dựa hùng mạnh như thế, thật là tốt!



Hô Diên Kiêu Dưởng phun ra một ngụm máu, lẩm lẩm nói.



- Trễ thêm chút nữa, lão cá sấu ta nhất định phải chết...



Phong Tử Ngạc lẩm bẩm một câu, hai mắt trợn ngược, ngất đi.



- Trời ạ, thật là căng thẳng!



Ngao Thương Hải bị thương không thành bộ dạng, toàn thân co rụt thành một đoàn cũng ngất xỉu.



Ma Thần to lớn vô cùng này, theo đạo hào quang xò xuyên qua, khắp toàn thân bắt đầu bắn ra tia sáng, trăm ngàn lổ hổng!



Ầm!



Một tiếng trầm muộn pho Ma Thần khổng lồ này, thân thể hóa thành vô số mảnh nhỏ, bắn ra bốn phương tám hướng.



Tần Lập tay cầm Ẩm Huyết Kiếm, chậm rãi bay lên từ bên dưới, đứng giữa hư không, cả người như hòa hợp một thể cùng mảnh thiên địa này, đôi mắt kia, ngạo nghễ thiên hạ!



Khí thế đó, tuyệt đỉnh xưa nay!



Duy Ngã Cửu Kiếm kiếm thứ chín - Duy Ngã Độc Tôn!




- Tử Ngọc công tử, kỳ thật tiểu công chúa nói rất đúng. Hơn trăm năm trước, bởi vì gốc thần dược Hoang cổ Thánh Long Quả này, ta và phụ thân các ngươi còn đánh một trận. Nếu không phải phụ thân các ngươi hạ thủ lưu tình, ta đã sớm bị chém giết rồi, phụ thân các ngươi còn tặng ta một ít đan dược, đến hôm nay đã thành công đột phá đến cảnh giới Đế vương! Ha ha, Hoang cổ Thánh Long Quả này tuy rằng thần kỳ, nhưng với ta mà nói thì đã không có tác dụng gì nữa, các ngươi cầm đi!



- Hắc hắc! Long bá bá thật là nể tình, được rồi, lần này sẽ không nhổ râu của ngài nữa!



Tiểu cô nương nhảy xuống đầu rồng, vung tay thu lấy gốc thần dược mọc lên từ dưới



biển này, vận khởi Hành Tự Quyết, thân hình chợt lóe liền mất, trong không khí lưu lại một chuồi tiếng cười như chuông bạc.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Tần Tử Ngọc tức phát đien quát:



- Tân Tử Hàm, muội đứng lại đó cho ta!



Vội vội vàng vàng khoát tay với lão long:



- Long bá bá có thời gian đi Viêm Hoàng Sơn làm khách!



Liền vội vã đuổi theo hướng Tần Tử Hàm biến mất.



Lão long khẽ lắc lắc cái đầu rồng dữ tợn, bầu trời trên đầu một trận mây gió rung chuyển. Khóe miệng lão long khẽ nhếch lên, cười cười không tiếng động, tiếp đó chậm rãi lặn xuống, bầu trời lại mây tan gió ngừng.



Thời gian hai trăm năm vội vã trôi qua, cũng không lưu lại bất kỳ vết tích gì trên khuôn mặt Tần Lập, vẫn cứ phong thái như ngọc, trẻ tuổi tuấn lãng như trước. Nhưng loại khí chất này, bất cứ một người trẻ tuổi nào cũng không thể so sánh được.



Thượng Quan Thi Vũ đứng bên cạnh Tần Lập, kéo lấy một tay Tần Lập, giọng nhu hòa nói:



- Lại đang nghĩ tới chuyện Vực Nội phải không?



Tần Lập gật đầu, nói:



- Đúng thế, huynh đã điều tra rõ. Lão sư Ô Quận Vương hẳn là từ Khư ở Giới Hạ truyền tống đi Vực Nội. Nhiều năm như vậy còn không trở về, huynh nghĩ rằng có thể là lão sư gặp được Bất Tử Chân Thần lão tổ gia tộc Thần Vương ở đó hay không. Kỳ thật, huynh cũng không phải rất muốn đi nơi đó, nếu không sẽ không đợi đến hôm nay sau hai trăm năm. Chỉ là người áo xanh, cũng là người chân chính đưa ra một thân truyền thừa của huynh, lại lưu cho huynh nhiệm vụ phải hợp lại toàn bộ thế giới này lần nữa. Tuy rằng không hạn chế huynh phải hoàn thành trong bao nhiêu năm, nhưng huynh cảm thấy, chuyện này cũng phải nên làm.



Tần Lập nói rồi, ánh mắt nhìn xa xa ở chân trời, bỗng nhiên cười khẽ, lẩm bẩm nói:



- Tiểu nha đầu này, lại nghịch ngợm nữa rồi!