Duy Ngã Độc Tôn

Chương 904 : Công chúa Lang Gia!

Ngày đăng: 13:34 19/04/20


Mấy người thanh niên nam nữ nhìn một vòng tửu quán, ánh mắt hơi ngừng một chút trên người Tần Lập, có lẽ là bị khí chất trên người Tần Lập hấp dẫn. Cuối cùng mấy người này ngồi trên một bàn cách Tần Lập không xa, chọn chút rượu thức ăn mấy người bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.



- Thất sư huynh huynh nói Lang Gia Đại Bỉ sang năm, chúng ta có cơ hội xông vào một trăm hạng đầu tổ thanh niên hay không?



Một người thanh niên hai tám hai chín tuổi nhỏ giọng hỏi một nam từ ba hai ba ba tuổi bên cạnh.



- Đúng thế. Thất sư huynh, giữa mấy người chúng ta huynh là mạnh nhất. Huynh nói chúng ta có cơ hội tiến vào trong một trăm hạng đầu hay không?



Một nữ tử xinh đẹp, cũng chỉ hai bốn hai lăm tuổi, mỉm cười hiện lên hai má lúm đồng tiền, thật là đáng yêu.



Nam tử ba hai ba ba tuổi kia, mày rậm mắt to, trên người tràn ngập khí dương cương, nghe vậy cười phì một tiếng, rất tùy tiện nói:



- Khó khăn rất lớn. Người dưới ba ngàn tuổi, đều tính là thuộc tổ thanh niên, đến lúc đó nhất định sẽ cũng như trước kia, có loại lão gia hai ngàn chín trăm chín mươi chín tuổi mặt dày tiến vào tổ thanh niên. Loại chuyện này mỗi lần Đại Bỉ đều có, những lão già này tuy rằng da mặt rất dày, nhưng thực lực đều rất mạnh...



- Cảnh giới Thất sư huynh đã rất cao rồi, như thế thì Đại Bỉ sang năm, Thất sư huynh có thể bắt được thứ hạng tốt!



Nữ tử dáng người thướt tha ngữ khí êm dịu nói, trong ánh mắt nhìn người thanh niên này cũng mang theo ái mộ không chút che giấu.



Người thanh niên gọi là Thất sư huynh kia khẽ than một tiếng, lắc lắc đầu:



- Không dễ dàng như các ngươi nghĩ, cảnh giới thứ này rất gạt người, có một số người nắm giữ thần thông hùng mạnh, dù cho hắn chỉ có cảnh giới Thần Vương, cũng có thể đánh bại được Đế vương, còn có vài người thân thể mạnh mẽ, rõ ràng chỉ có thực lực Thánh Chủ, nhưng cường độ thân thể lại đã đạt đến Thần Vương thậm chí là Đế vương. Những người này mỗi lần đều sẽ có được thành tích ngoài dự đoán của mọi người. Cho nên mới nói, không thể chỉ bằng cảnh giới so sánh mạnh yếu của mỗi người. Nếu thật sự là thế, vậy thì Đại Bỉ cũng không có ý nghĩa triệu tập nữa, mọi người dứt khoát dựa theo thực lực mạnh yếu phân phối tài nguyên cho xong.



Trong lòng Tần Lập âm thầm gật đầu, thanh niên này suy nghĩ thật rõ ràng. Như thế ở trong Lang Gia Thần Giáo cũng sẽ không phải là hạng người bình thường vô danh.



Lúc này, nghe nữ tử ái mộ Thất sư huynh khẽ giọng báo oán nói:



- Kỳ thật luận thực lực, muội cảm thấy thực lực Thất sư huynh phái mạnh hơn Hà Đan Đằng một chút, nhưng môn phái tuyên truyền bên ngoài vẫn cứ là Hà sư huynh, thật là không công bằng mà!




Tần Lập nhìn quen mỹ sắc, trong lòng cũng không khỏi âm thầm khen ngợi một tiếng với nữ tử thanh thuần vô cùng này. Nhưng chân chính làm Tần Lập sững sờ, vẫn là khuôn mặt kia, quả thật giống y như đúc khuôn mặt của Hoa Phong!



Khác biệt duy nhất, chính là Hoa Phong vẫn luôn mặc trang phục của nam, hầu kết đặc trưng của nam giới ở cổ. Còn vị công chúa Lang Gia Thần Giáo trước mắt đây, lại một thân trang phục nữ, chiếc cổ trắng bóng, làn da trắng nõn non mịn như da trẻ con.



Ai mà dám nói nàng là một nam nhân, sợ rằng sẽ lập tức bị nước bọt dìm chết đuối.Nguồn: https://truyenfull.vn



Hoa Phượng Hoàng thấy đoàn người Thất sư huynh khẽ gật đầu, mỉm cười:



- Các ngươi cũng ở chỗ này? Chúng ta cũng muốn xuống núi, đi làm một chuyện. Gian tửu quán này món ăn rất tốt, mỗi lần ra ngoài, tỷ đều tới đây dùng bữa.



Hoa Phượng Hoàng Nói rồi, chầm chậm đi thẳng đến ngồi trên một bàn cạnh Tần Lập, mấy nữ tử có vẻ là thị nữ tùy tùng của nàng cũng theo ngồi ở bên cạnh.



Thất sư huynh ở bên cạnh ân cần nói:



- Nếu không Phượng Hoàng sư tỷ ngồi bên chỗ chúng ta, còn có rất nhiều chỗ trống, để gọi tiểu nhị lại dọn thêm món ăn!



Hoa Phượng Hoàng nhẹ nhàng lắc đầu, nói:



- Không cần, mọi người cứ dùng của mọi người, tỷ ở đây là được rồi...



Nói rồi, vô ý ngẩng đầu, vừa lúc đối mặt với Tần Lập. Hoa Phượng Hoàng khẽ nhíu hàng mi mỏng, khẽ a một tiếng.



Một đôi mắt đẹp nhìn vào mặt Tần Lập, dường như muốn nói gì, đôi môi hồng bóng mịn khẽ giật giật, nhưng không nói ra lời này, lại trực tiếp bó âm thành tuyến, một giọng nói lành lạnh dễ nghe bay vào trong tai Tần Lập:



- Tần huynh?