Duyên Nợ Đào Hoa

Chương 14 :

Ngày đăng: 16:39 18/04/20


Chưởng Án Tiên sử Lục Cảnh, mượn tạm một câu Đông Hoa Đế

quân từng nói, thì cả thiên đình này, tìm không ra thần tiên nào rỗi việc hơn Tống

Dao Nguyên quân ta, vớt không được thần tiên nào hoa hòe hoa sói, thiên biến vạn

hóa như Bích Hoa Linh quân, cũng mò không nổi thần tiên nào nghiêm túc hơn Tả

Tiên Lục Cảnh.



Ngọc Đế rất biết cách tận dụng nhân tài triệt để, trong những

thần tiên cai quản văn chương, Lục cảnh đứng đầu nắm giữ văn quy, kiêm luôn vị

trí chỉnh sửa, đối chiếu công hàm. Gã Lục Cảnh này, từ đứng đến nằm, từ đi đến

ngồi, nhất cử nhất động, đều là một trời phép tắc.



Kỳ thực lòng dạ của Lục Cảnh cũng không đến nỗi nào, ví như

bản tiên quân đây, cả ngày cứ lượn qua lượn lại, hết ra cung Vi Viên lại vào điện

Văn Ti, nhất định không vừa mắt hắn. Nhưng từ trước tới nay hắn chẳng hề tức giận

cũng chưa bao giờ lên tiếng chỉ trích ta, chỉ lôi bản tính khoan dung độ lượng

của bản thân ra mà… nhịn. Năm đó khi ta bị Nam Minh Đế quân vạch tội trên điện

Linh Tiêu, còn được hắn nói giúp cho mấy lời tốt đẹp.



Mỗi lần ta tới điện Văn Ti tìm Hoành Văn, Lục Cảnh đều đứng

trước án thư nở một nụ cười lễ độ với ta, ta nhìn hắn cười liền không nhịn được

mà nghĩ ngợi, sao hắn có thể cười có quy củ như thế chứ, rồi lại nghĩ đến chuyện

ta tới là để lôi Hoành Văn Thanh quân đi uống rượu, dự tiệc, chạy loạn khắp

nơi, liền không khỏi thấy chột dạ.



Hoành Văn từng nói với ta rằng, có cái gì mà chột dạ, đợi

ngày sau có cơ hội ta và ngươi đổi cho nhau, ngươi cứ lên vị trí của ta mà ngồi

thử, ngày nào cũng trông thấy hắn cắm rễ trước bàn, trông đến tám trăm, đến một

nghìn năm, là tự nhiên thấy thân quen ngay ấy mà.



Hiện giờ, chúng ta – ba vị thần tiên có một không hai trên

thiên giới đang cùng túm tụm lại một chỗ, căn phòng sơ sài của quán trọ trần

gian này chợt cuồn cuộn tiên khí.



Bích Hoa Linh quân quanh thân lấp lánh khí lành, thản nhiên

tự kéo cho mình một cái ghế rồi ngồi xuống, sau đó tự rót một chén trà, nhấp một

ngụm, híp đôi mắt lại, gật đầu: “Trà của nhân gian, mộc mạc đến thú vị”.



Lục Cảnh nâng trên tay một cái bọc vuông vắn, ngay ngắn chỉnh

tề, bên trong xếp một xấp công hàm cũng vuông vắn, ngay ngắn chỉnh tề. Lục Cảnh

chất đống công hàm xuống trước mặt Hoành Văn, biến ra bút và nghiên mực, kéo ống

tay áo lên bắt đầu mài mực, thể hiện rõ ràng ý định của hắn lúc này: Để Hoành

Văn phê duyệt công văn.



Bích Hoa Linh quân gõ gõ chén trà, đảo mắt quan sát gian

phòng một lượt, nói: “Phòng ốc ở trần gian sơ sài, nhưng cũng có nét thú vị

riêng, quả thật thỉnh thoảng cũng nên hạ phàm trải nghiệm một phen”.



Hoành Văn đặt chén trà trên tay ra xa, chỉnh lại y phục, ngồi

ngay ngắn, tiện tay cầm một bức văn hàm lên, dài giọng nói: “Bích Hoa huynh chỉ

lo trải nghiệm dưới nhân gian, chẳng lẽ Lục Cảnh chưa nói với huynh, trên thiên

đình đang náo loạn hết cả lên vì Bắc Thiên Môn không mở được sao”.



Bích Hoa Linh quân nói: “Một hai ngày dưới mặt đất, trên trời

chẳng qua cũng chỉ mới chớp mắt vài cái mà thôi, vội làm gì mấy giây mấy khắc.

Thứ Bích Hoa ta coi trọng nhất chính là tình nghĩa, từ đất Phật Tây Phương trở

lại thiên đình, nhất định phải đi đường vòng tới đây thăm hai vị tiên hữu một

lát”.



Hoành Văn cười nói: “Đa tạ đa tạ, Hoành Văn sợ không dám nhận,

không dám nhận”. Sau đó hắn mở văn hàm ra, tập trung tinh thần xem nội dung,

tay phải nhấc cây bút lông nhỏ lên chấm chút mực.



Ta cuối cùng cũng không nhịn được, nói: “Đêm đã khuya lắm rồi,

giờ cứ đi ngủ trước đã, công văn để sáng mai xem không được sao?”.



Lục Cảnh nói: “Nguyên quân, những văn hàm này cần phải được

phê duyệt trước một thời điểm nhất định, từng li từng tí đều có liên quan tới

văn mạch nơi trần thế, không thể chậm trễ được”.



Hắn nói cực kỳ nghiêm túc, giọng điệu trịnh trọng, bản tiên

quân chỉ có nước ngậm miệng.



Hoành Văn nhấc bút lên, để mấy dòng chữ lên văn hàm, gác bút

xuống, gấp văn hàm lại, sau đó cầm bức thứ hai lên.



Ta nói: “Mấy chục bức công hàm thế này, đợi đến lúc phê xong

thì trời cũng sáng rồi. Ban nãy Bích Hoa huynh cũng đã nói rồi còn gì, một đêm

dưới đất chỉ bằng một cái chớp mắt trên trời. Ngủ một đêm, thức dậy rồi lại phê

thì chậm được mấy canh giờ chứ?”.



Lục Cảnh trưng bản mặt nghiêm túc của mình ra, không động đậy

gì cả. Bản tiên quân cũng không tiện làm ồn khi Hoành Văn đang xem công hàm,

đành nhấc ấm trà lên, rót cho mình một chén. Lại đột nhiên nghe Bích Hoa Linh

quân nói: “Ban nãy ta đi qua phòng bên cạnh trước, trông thấy thân thể của một

đạo nhân râu dài đang nằm trên mặt đất, chắc là xác phàm ngươi đang sử dụng chứ


Ai mà ngờ đầu vừa mới chạm gối, mi trên và mi dưới dính lại

chưa đầy nửa khắc, đã nghe tiếng ai gõ cửa uỳnh uỳnh: “Khách quan, khách quan,

ngài vẫn còn đang nghỉ ngơi sao?”.



Ta giận điên người, trời mới vừa tảng sáng, sao tên tiểu nhị

này lại thiếu hiểu biết thế cơ chứ! Hoành Văn nhăn đôi mày lại, thò một tay ra

khỏi chăn, giơ lên huơ huơ mấy cái: “Ngươi ra đuổi hắn đi đi, ta tiếp tục ngủ

đây”. Sau đó chẳng có nghĩa khí gì cả xoay người vào trong.



Bản tiên quân lật chăn ra, xuống giường đi mở cửa, vừa mới

hé ra, ta đã nghe thấy tiếng tiểu nhị nói: “Khách quan, cuối cùng ngài cũng dậy

rồi. Vị công tử này nói có việc muốn tìm… Hả? Ơ ơ?”.



Tiểu nhị há hốc, vẻ mặt kinh ngạc ghê gớm. “Xong rồi” ta thầm

than một tiếng. Đầu óc lơ mơ, nhất thời quên luôn chuyện phải nhập vào xác của

Quảng Vân Tử, bản tiên quân cứ thế lết chân thân ra gặp người ta.



Tiểu nhị nhìn ta từ đầu đến chân, lắp ba lắp bắp: “Khách… Vị

khách quan này… phòng, phòng này… cùng với phòng ngay bên cạnh… Tiểu, tiểu nhân

nhớ rõ là do một vị đạo trưởng với một vị công tử họ Triệu thuê cơ mà. Chẳng lẽ…

chẳng lẽ tiểu nhân đi nhầm phòng… Công tử, công tử… Xin hỏi công tử là ai?”.



Lúc này bản tiên quân đang chán nản vô cùng, bởi sau lưng tiểu

nhị, có một người đang đứng giữa vòng vây của vài gã tùy tùng, ấy chính là Mộ

Nhược Ngôn.



Đôi mắt của y đương nhiên đang nhìn bản tiên quân chòng chọc…



Nhưng trong cơn suy sụp, bản tiên quân vẫn nghĩ một chút

xem, tảng sáng tinh mơ, Thiên Xu tới làm gì.



Ta mở cửa phòng ra, ném cho tiểu nhị một nụ cười tiêu chuẩn:

“Ngươi không đi nhầm đâu, Triệu công tử đang ở phòng này, hiện đang ngủ”. Ta

đưa mắt nhìn Mộ Nhược Ngôn, lại nhã nhặn cười: “Mấy vị đây sáng sớm đã tới thăm,

không biết là có chuyện gì?”.



Tiểu nhị lúng ba lúng búng: “Công công công công tử… ngài

là…”



Ta đáp lại bằng vẻ nhạc nhiên: “Tiểu nhị ca, sao ngươi đã

quên rồi, tại hạ là biểu huynh của Triệu công tử, nửa đêm hôm qua tới quán trọ

này tìm biểu đệ của ta, hình như còn nhờ tiểu nhị ca dẫn lên lầu mà”.



Tiểu nhị ngơ ngẩn một lúc, gãi đầu gãi tai đáp: “Tiểu nhân,

tiểu nhân, không nhớ tối qua…”.



Ta nhíu mày: “Chẳng lẽ là người khác? Hôm qua tại hạ vội vã

tìm người, cũng không nhìn bộ dạng của tiểu nhị ca cho rõ”.



Ta thò tay vào trong ống áo lục lọi một hồi, biến ra một miếng

bạc vụn rồi móc ra, “Đêm hôm khuya khoắt, đã làm phiền tiểu nhị ca giúp đỡ, lại

còn dẫn tại hạ đi tìm tiểu đệ, nhất thời vội vã tìm người, quên luôn cả chuyện

tạ ơn. Một chút bạc vụn này, mong tiểu nhị ca nhận lấy, coi như tại hạ đáp lễ

chút tiền trà”.



Tiểu nhị làm sao mà địch nổi trí tuệ siêu phàm của bản tiên

quân, mặt mày hớn hở đưa tay nhận bạc, nói: “Đúng đúng đúng, công tử vừa nói là

tiểu nhân liền nhớ ra rồi, tối qua ngài đến đây, bôn ba mệt mỏi tới tìm người,

chính tiểu nhân đã cầm đèn dẫn ngài lên lầu. Công tử đúng là khách khí quá, chẳng

qua chỉ là bổn phận của tiểu nhân. Vị công tử đây có việc cần tìm Triệu công tử

và đạo trưởng, có gì hai vị cứ nói chuyện với nhau, tiểu nhân xin lui xuống trước,

nếu cần gì ngài cứ kêu một tiếng”.



Sau đó tiểu nhị nhe răng cười hì hì, nghiêng người lui xuống,

để lại bản tiên quân và Mộ Nhược Ngôn đứng đó nhìn nhau.



Ta chắp tay nói: “Vị huynh đài này tới tìm biểu đệ chắc hẳn

có chuyện quan trọng, đành phiền huynh đài đợi ngoài cửa trong chốc lát, để tại

hạ vào gọi biểu đệ dậy”.



Mộ Nhược Ngôn đáp lễ nói: “Vậy xin phiền công tử”. Ngập ngừng

chốc lát, lại nói: “Tại hạ Mộ Nhược Ngôn, không biết quý danh của công tử là

gì?”.



Ta nói: “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Tại hạ là biểu

huynh của Triệu Hoành”. Ta chắp tay đáp lời, lại đột nhiên nhớ mấy nghìn năm về

trước, giữa đám mây khói lượn lờ, lần đầu tiên ta trông thấy Thiên Xu Tinh

quân, đã kính cẩn nghiêng mình, cúi đầu nghênh đón, [Tiểu tiên là Tống Dao mới

lên thiên đình, xin ra mắt Tinh quân].



Liền không kìm được chầm chậm nói thêm: “Tại hạ họ Tống, tên

chỉ có một chữ Dao. Mộ công tử nếu không ghét bỏ, cứ gọi thẳng Tống Dao là được”.