Einstein Phì Và Trang Phú Quý
Chương 10 :
Ngày đăng: 01:19 22/04/20
Kể từ khi biết An An cũng là người, ta hưng phấn thật lâu, loại cảm giác đó, giống như là một con chó độc thân sau bao nhiêu ngày sống giữa một đám chó có đôi có cặp ân ân ái ái rốt cuộc tìm được nửa còn lại của mình, từ đó về sẽ không thấy cô đơn nữa. Vì vậy hễ rảnh rỗi là ta lại nhìn An An bằng ánh mắt ‘thâm tình’. Thật ra ta như vậy là có nguyên nhân đàng hoàng. Ta muốn hỏi thăm nguyên nhân chết của An An, nhưng mấy lời này nghe không may tí nào, nên do dự hồi lâu vẫn chưa mở miệng.
Hôm nay, ta thật sự chịu hết nổi rồi, quyết định đi hỏi An An.
Hành động này khiến ta vô cùng hối hận về sau, giống như vắt hết óc suy nghĩ để đào hố, rốt cuộc lại tự chôn mình, rất rất bi thống!
Hôm nay đúng dịp hiếm hoi lắm bà chủ mới đi chơi với bạn một lần, trong nhà chỉ còn ta và An An. Ta nằm đối mặt với nó, nói, “An An, anh có việc muốn hỏi cậu….”
Trong mắt An An có chút phòng bị. Ta ho nhẹ một tiếng, hỏi, “Thì là, cậu…. cậu vì sao mà chết?”
An An nghe xong ánh mắt khôi phục vẻ bình thường, trả lời ngắn gọn nhiều ý, “Tai nạn giao thông.”
Mắt ta sáng lên, nháy nháy vài cái, nhìn An An nói, “Thật là trùng hợp!”
An An liếc ta một cái không nói. Ta tiếp tục cảm thán, “Anh cũng bị tai nạn giao thông! Sau đó hai ta đều thành chó, rất có duyên, đúng không?!”
Ta thấy khóe miệng An An co quắp một cái, lập tức ý thức được, tựa hồ làm chó cũng không phải việc gì đáng hưng phấn cho lắm, bèn thu bớt cảm xúc biểu hiện quá lộ liễu, hỏi tiếp, “Cậu say rượu lái xe à? Hay là lái xe lúc mệt nhọc, ngủ gục?”
An An lắc đầu.
Ta cảm thấy An An là người sống rất biết ‘giữ mình’, không phải cái loại sẽ lái xe lúc say xỉn hay buồn ngủ. Chẳng vì lý do gì hết, nhưng ta tin tưởng chắc chắn là vậy.
An An nghĩ một hồi mới nói, “Tôi cũng không rõ lắm đã xảy ra chuyện gì, nhoáng lên một cái đã hôn mê bất tỉnh, chuyện sau đó vẫn chưa có cơ hội đi tìm hiểu.” An An muốn tra? dư,iễnn.đàn/lê"q,quý,đ/ ôn Ta rất hiểu tâm tình của An An, bởi vì ta cũng giống vậy. Chẳng trách lúc mới tới An An cứ lẳng lặng một mình không muốn nói chuyện với ai. Ta nhớ khi mới tỉnh lại, phát hiện mình biến thành chó cũng u buồn một thời gian đấy thôi, mặc dù không dài như An An.
“Vậy cậu còn nhớ mình tên gì không? Nhà ở đâu? Lúc trước làm nghề gì?” Ta tò mò hỏi một đống. Vì chán quá mà, chỉ có thể kiếm chuyện nói cho bớt chán thôi.
An An gật đầu một cái, đứng dậy đi về phía phòng Kỳ Kỳ. Ta theo sát nó, hỏi, “Cậu muốn dùng laptop của Kỳ Kỳ tra tin tức về tai nạn xe hôm đó? Nói thiệt cho cậu biết, cái ngày cậu nói anh không phải là chó, là ngày anh đã lên mạng tìm hiểu về vụ tại nạn xe của anh, bởi vì anh đã mất hết kí ức về khoảng thời gian đó.”
An An không trách ta lừa hắn, hỏi lại, “Vậy cậu đã tìm được chưa?”
Ta trả lời, “Được rồi. Mặc dù đúng là anh đã lái xe gây tai nạn, nhưng anh không hề uống rượu. Hôm đó anh chở bạn về nhà, hẳn là tên kia say khướt gây rối lúc anh đang lái, nên mới xảy ra cớ sự. Anh cũng là người bị hại!”
An An nhảy lên giường. di ễn.đnnp;àn/lê,qu:ý,đôn Ta nhảy theo, nhìn An An thuần thục mở máy tính, rồi dùng hai móng vuốt đánh chữ, dĩ nhiên không linh hoạt như mười ngón tay người, nhưng tốc độ vẫn nhanh hơn ta nhiều.
Ta vốn là quần chúng vây xem, chỉ muốn ngó coi chuyện của An An là thế nào, nhưng sau khi thấy An An đánh từ khóa, tim đã bắt đầu hồi hộp, có dự cảm chẳng lành….
Giống ngày….
Giống tên đường….
À….
Tuyệt quá….
Nếu ta có dị năng đảo ngược được thời gian thì tốt quá rồi…. Ta hứa dù có bị kề dao vào cổ cũng sẽ không hỏi An An đã chết như thế nào.
“Sao cậu lại quỳ?”
“Như vậy thoải mái hơn….” Giọng ta vô cùng yếu ớt, tâm tình vô cùng phức tạp.
Có lẽ An An cho rằng ta lại nổi cơn điên, đã tập mãi thành quen với bệnh thần kinh có tính gián đoạn của ta nên không truy hỏi nữa, tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình laptop nói, “Cậu bị bạn hại, còn tôi là bị xe khác hại.”
“Tên lái chiếc xe kia thật là không có lương tâm! Bây giờ người vô trách nhiệm nhiều quá đi!” Ta la lớn. An An liếc ta một cái, quan sát ta hồi lâu mới nói, “Cậu thế này sẽ khiến tôi nghĩ rằng cậu chính là người đã lái chiếc xe đó đấy.”
Ta vốn chỉ quỳ hai chân trước, nghe xong, lập tức đổ mồ hôi lạnh cả đầu, hai chân sau cũng quỳ rạp theo, cười khan nói, “Ha ha, đùa gì đó! Rõ ràng là cậu lớn tháng hơn anh, nói gì cũng là cậu chết trước anh mới đúng!” Khó hiểu, bọn ta gặp chuyện cùng một lúc tại sao An An lại lớn tuổi hơn ta?
An An thản nhiên nói, “Tôi chỉ thuận miệng nói chơi vậy thôi.”
“Ha ha về sau đừng dọa người như vậy được không…. Cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy đâu!” Ta nâng móng vuốt lau mồ hôi, phát hiện hoàn toàn không có chút ướt nào hết mới nhớ ra chó không có tuyến mồ hôi, đâu ra đổ mồ hôi lạnh đầy đầu mà lau chứ.
An An tắt máy, nói, “Cậu trông như là rất vui khi được làm chó?”
Ta bật thốt lên, “Ai nói?! Anh cũng buồn lắm chứ bộ? Mỗi khi đêm khuya thanh vắng, anh đều vắt tay lên trán ưu thương!”
“Thật sao? Tôi thấy tối nào cậu cũng ngủ rất sớm, rất say….”
“Hả…. Thì anh tiếp tục ưu thương trong mơ!”
An An khép laptop lại, nhảy xuống giường. Ta nhắm mắt theo đuôi. An An nghiêng đầu nhìn ta nói, “Tật xấu mới?”
Ta quỳ rạp bốn chân trên đất lết theo sau An An, ý đồ giảm bớt cảm giác áy náy trong lòng, nhưng không thể nói nguyên nhân thật sự cho An An nghe, vì sợ rằng nó sẽ giết chết ta trong cơn giận dữ mất. Ta giả vờ lộ vẻ mặt hưởng thụ nói với An An, “Như vầy thoải mái, cảm giác như đang bay!”
Hiển nhiên An An không thể hiểu nổi hành động của ta, nhưng nó biết ta có bệnh điên, nên chỉ liếc ta một cái đầy khinh bỉ rồi trở về phòng khách.
Từ đó về sau, ta, Einstein-Phì, cam tâm tình nguyện trở thành đàn em của An An.