Einstein Phì Và Trang Phú Quý
Chương 14 :
Ngày đăng: 01:19 22/04/20
Hôm nay là ngày Chương Nguyệt sẽ đi siêu thị mua rau dưa và đồ dùng theo thông lệ. Ta đợi khoảng mười phút, xác định sẽ không có chuyện như Chương Nguyệt quên đồ quay về lấy gì đó mới nhanh chóng lôi cái băng ghế đã chuẩn bị sẵn từ sớm ra, dùng đầu, thân, mông, móng vuốt các loại đẩy nó tới cửa, rồi nhảy lên, vặn nắm khóa, vô cùng nhẹ nhàng. Tất cả là nhờ chỉ số IQ cao ngất của ta! Sau đó, ta nhảy xuống, trả cái ghế về chỗ cũ, đi ra cửa, nói với An An thân mến đang nhàn nhã đứng bên cạnh, “Đi thôi!”
Đúng lúc này một làn gió thổi tới.
‘Rầm’ một tiếng, cửa đã bị khóa lại!
Mợ nó!
An An nhìn ta. Ta giơ móng vuốt lên, ý bảo An An chớ nóng, “Chờ, chờ anh một lát….” Nói xong ta lại vọt tới chỗ cái ghế, lập lại chuỗi động tác lúc nãy.
An An bất nhân, xem Phì Phì như nô lệ!
Trải qua sự cố gắng không ngừng của ta, cửa lại được mở ra một cách nhẹ nhàng. Lần này, ta học khôn, vừa dùng mông chắn cửa vừa làm một tư thế xin mời.
An An không hề bước nhanh ra ngoài như ta nghĩ, nó vẫn tự phụ ngất trời, vẫn bước khoan thai như trước.
Nếu có người hỏi tại sao rõ ràng An An đã cự tuyệt giờ lại đồng ý theo ta mạo hiểm, ha ha, ta chắc chắn sẽ không nói cho người đó biết. Đó là kinh nghiệm phải trả giá bằng máu và nước mắt.
Nhưng nếu người đó cứ hỏi tới, ta sẽ đáp chỉ một câu: đừng nói gì hết, hôn đi.
Ta tin chắc tất cả những chi tiết nhỏ còn lại chỉ là chứng minh An An yêu ta, có điều không giỏi biểu đạt mà thôi!
Đúng, không giỏi biểu đạt….
Ta đi sau An An, tiện chân đóng cửa nhà lại.
Bọn ta chọn xuống dưới bằng thang bộ, lén đi tất nhiên là phải lén tới cùng rồi.
Nghe xong những lời này, ta bỗng thấy có chút chua xót, ây da….
Đều do ta, do ta hại An An. Nhìn xe thôi đã biết người ta không phải gia đình tầm thường rồi, giờ phải lưu lạc đến mức chui lỗ chó với ta, An An đáng thương!
Bỗng nhiên lòng ta dâng lên vô hạn tình cảm, lớn tiếng nói với An An, “Hay là….” Ta chưa nói hết lời đã bị An An đè vào tường, còn dùng móng che miệng ta lại, nghiêm túc nói, “Không muốn bị phát hiện thì im miệng ngay.”
Orz
Ta nhất thời kích động quên mất đây là chỗ nào nên giọng hơi bị to, sorry!
An An buông ta ra. Ta đi bên phải An An, nhỏ giọng đề nghị, “Hay là chúng ta đợi học sinh về hết rồi đi cửa chính ra luôn, nghênh ngang mà đi!”
An An nhìn ta, “Cậu cho rằng chúng ta tới đây hẹn hò?”
Hả….
Sorry, ta lại quên mất mục đích tới đây là theo Kỳ Kỳ….
Ta cúi đầu, an phận đi theo An An.
Ta thở dài, thầm nghĩ: lần sau nhất định sẽ để An An theo ta nghênh ngang đi cửa chính, lần này coi như mây bay đi. Lần này ra ngoài với An An, bỏ qua chuyện Kỳ Kỳ, tính ra cũng chẳng khác gì đi hẹn hò, dù sao chỉ có hai bọn ta…. Cảm giác cũng khá dễ thương!
Nghĩ vậy ta lại thấy vui vẻ, đi sát An An nói giỡn, “Lần sau chúng ta hẹn hò đi! Đi cửa chính luôn!” Vốn cho rằng sẽ bị An An lườm một cái, còn không ít nhất cũng bị mặc kệ, nào ngờ An An đáp, “Được.”
Hả? Ta không có nghe lầm đấy chứ?