Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chương 17 :

Ngày đăng: 01:19 22/04/20


Đêm khuya yên tĩnh, ta nằm trong ổ lăn qua lộn lại không ngủ được, bởi vì móng vuốt đau quá!



Lúc chiều ta vội vã đi tìm Gia Vượng, chạy tới ngã ba mới phát hiện đã lố, lật đật quay đầu lại không để ý đằng sau nên bị xe đụng, lúc ấy chẳng thấy đau bao nhiêu, không ngờ lúc này lại phát tác.



Ta cho là mọi người đều ngủ rồi, trở mình không hề kiêng dè, nào ngờ đã đánh thức An An. dinlkễn.đnnlàn/lê,qum;ý,đômn Trong bóng tối, ta nghe tiếng An An đứng lên, đi về phía ta. Ta lập tức nhắm mắt giả bộ ngủ.



Lưng ta bị đẩy một cái. Ta không nhúc nhích.



“Đừng có giả chết.”



Ta hậm hực mở mắt ra, nói với giọng hết sức nịnh nọt, “Trong sách đã nói rằng cậu sẽ không bao giờ gọi tỉnh một người đang giả ngủ được, mà sao cậu gọi được hay vậy?”



An An đáp, “Bởi vì cậu không phải là người.”



Câu trả lời thật là…. Mợ nó chứ!



Ta tức giận nói “Trách anh đi! Trở nhiều quá quấy rầy tới cậu? Anh biết rồi, từ giờ sẽ nằm bất động luôn.”



“Chân cậu sao rồi?”



Hả? An An biết?



Ta cứ ngỡ đã giấu kỹ lắm rồi chứ!



Ta định kiêu ngạo nói: hừ, rốt cuộc cậu cũng nhận ra anh bị thương! Nhưng chưa kịp mở miệng thì An An đã tiếp, “Thối quá, tôi nhịn hết nổi rồi. Sao cậu không đi rửa chân? Đã dẫm phải phân đúng không?”



Suýt nữa là ta đã phun một búng máu lên mặt An An. Ta giận tới mức không muốn nói thêm một câu nào hết, chỉ muốn lẳng lặng một mình.


….



An An đập cửa rầm rầm đánh thức cả nhà để mọi người ra xem móng vuốt của ta.



Loại chuyện mất mặt thế này An An cũng chịu làm vì ta!



An An thấy ta được bôi thuốc xong mới nằm vô ổ lại, nói, “Chỉ là cấp trên thưởng cho cấp dưới thôi.”



Lòng ta thấy ngọt ngào như ăn mật, phản bác, “Có quỷ mới là cấp dưới của cậu…. À, cậu phát hiện ra anh có vấn đề từ lúc nào vậy?”



An An không trả lời câu hỏi của ta, chỉ nói, “Cậu thật là thối.” 



Không để cho người ta được vui lâu một chút mà! 



Nhưng An An nói đúng.



Ta được Gia Vượng bôi thuốc xoa bóp một hồi, cái chân sưng tấy đã không còn quá đau, lúc này mùi phân thối trở nên đặc biệt rõ ràng, tự ta cũng sắp chịu không nổi.



Thối quá đi mất! Nhưng ta chẳng còn hơi sức để bò tới nhà tắm nữa chớ nói chi tới việc tắm rửa, quan trọng là cái chân bị thương cũng là cái chân đã dẫm phải phân, chắc phải chịu thối mấy ngày rồi.



Không đau đến mức trăn trở, lại bắt đầu trắng đêm vì thối. Mệt tim quá.



Hôm sau, Chương Nguyệt lái xe đưa ta đến bệnh viện thú y kiểm tra. Trên đường, ta đã bị phê bình một trận.



“Sao lại lén chạy ra ngoài? Lúc về không thấy hai đứa mẹ sợ muốn chết luôn đó biết không!”



“Lần sau không được chạy ra đường nữa, biết không?”



“Chẳng may bị kẻ xấu bắt đi thì cả nhà không được thấy hai đứa nữa rồi!”



“Phải làm bé ngoan, biết không?!”



Ta ngồi ở ghế phụ nghe hết ‘tiết giáo dục tư tưởng’ của Chương Nguyệt, dài tới mức buồn ngủ luôn, nhưng không hề thấy phiền chút nào, ngược lại còn cảm giác thật ấm áp.