Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chương 22 :

Ngày đăng: 01:19 22/04/20


Đi khoảng ba mươi phút, xe tiến vào bãi đỗ ở tầng hầm. Anh ta dừng xe xong, dắt ta vào thang máy, lên tầng mười chín. Ra khỏi thang máy, anh ta ném ta vào tay thư kí, nói, “Trông nó, đừng để nó chạy lung tung. Ba mươi phút dẫn vào nhà vệ sinh giải quyết một lần. Nếu tới mười hai giờ tôi vẫn chưa ra thì nhờ cô đổ túi đồ ăn này ra chén cho nó ăn.”



“Vâng, giám đốc!”



Nói thật, ta có chút thất vọng, cứ nghĩ anh ta sẽ dẫn ta tới bệnh viện, không ngờ…. Ta đã chuẩn bị tinh thần cười nhạo anh ta rồi, ngay cả vẻ mặt phải biểu hiện thế nào cũng đã nghĩ xong.



Ta nhìn trang hoàng xung quanh, cảm giác rất ‘nghệ thuật’, sau đó thấy logo phía trên mới phát hiện đây là một công ty về lĩnh vực điện ảnh và truyền thông, trông khá quen, nhưng đột nhiên không nhớ ra nổi tên gì.



Ba mươi phút sau, thư ký đúng giờ dẫn ta tới nhà vệ sinh, quả thật ta cũng đang muốn đi giải quyết. Xong xuôi, cô thư ký dắt ta ra. Quên nói, ta vào nhà vệ sinh nữ…. Cũng hợp tình hợp lý thôi! Mặc dù ta là chó đực, nhưng cô thư ký là nữ, chắc chắn không thể kéo ta vào nhà vệ sinh nam được rồi.



Đây là điều lúc còn là người ta chưa bao giờ thể nghiệm, nhưng không thấy vui vẻ chút nào, bởi vì trong mắt họ ta không phải người! Mặc dù lúc đó nhà vệ sinh nữ cũng không có người.



Có lẽ là ba mươi phút trước ông trời biết ta quá nhàm chán nên ta vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì đã ban cho ta một niềm vui vô cùng bất ngờ.



Đúng là công ty này trông không giống một công ty nhỏ, nhưng ta thật sự không ngờ sẽ gặp được thần tượng của mình ở đây! Trời ạ, là siêu sao đó! Ta phải dựa vào tường thở dốc chứ không đứng vững nổi, thật sự là dựa vào tường, dùng móng vuốt chống tường, cúi đầu hút khí.



Vị siêu sao này đã nhiều năm không đóng phim mới, gần đây cũng hoàn toàn không có tin tức gì, chỉ thỉnh thoảng có vài tin lá cải cho biết người này đang đi du lịch ở nước ngoài thôi.



Muốn khóc quá! Người thật xuất hiện trước mắt, cảm giác muốn nổ tung!



Thần tượng lịch sự gõ cửa phòng, đứng chờ người bên trong đáp lại, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía ta, sau đó hỏi cô thư ký xinh đẹp đang dắt ta, “Chú chó này là sao đây?”



Cô thư ký lắc đầu nói, “Em cũng không biết!”
Người kia là ai? Diễn viên trong công ty Trình Duy?



Trình Duy thấy người trong phòng ngẩng đầu nhìn ra, bèn dán ta sát cửa kính, chỉ tay vào ta hỏi, “Là nó phải không? Không tìm lộn chứ?” Trình Duy nói chuyện vào loa, trong phòng có thể nghe thấy được.



Sau đó ta thấy người trong phòng nở nụ cười, gật đầu một cái, vẻ mặt rất khẳng định.



Trời! Có lầm không vậy? Ngài xác định ta là con lông vàng nhà ngài? Ngài như vậy xứng đáng với chú chó ngài đã nuôi sao?! Nếu nó biết ngài nhận lầm con khác thành nó chắc chắn nó sẽ phun một búng máu chết tươi đó!



Đang lúc ta vừa khiếp sợ vừa đau lòng thì Trình Duy lại hỏi, “Cậu chắc chứ? Sao thấy cậu mà nó không kích động chút nào vậy?”



Đúng vậy, ta không có chút kích động nào! Tuy rằng bởi vì anh đẹp trai nên tim ta có hơi nhộn nhạo một tí.



“Là nó! Tôi chắc chắn!”



Ta nhìn tên trong phòng, thầm nghĩ: hổng lẽ bệnh riết ngu luôn nên nhận không ra?



Người trong phòng tiếp tục nói, “Vẻ mặt của nó lúc nào cũng khoa trương hơn những con chó khác, đặc biệt như vậy sao có thể nhận lầm được chứ! Không có con chó nào ngu hơn nó nổi ha ha!”



Ta…. Mợ nó! Nói tiếng người được không?!



Rốt cuộc ta đã biết tại sao chó nhà hắn lại bỏ nhà đi rồi, có chủ như vậy, chịu được sao? Đi đi, đi càng xa càng tốt! Tới tận chân trời góc bể cũng được, đừng ở lại đây chịu nhục!