Einstein Phì Và Trang Phú Quý
Chương 33 :
Ngày đăng: 01:19 22/04/20
Chó dị tộc mặc dù không có dị năng đặc biệt gì, nhưng cũng không phải chó thường, hơn hẳn chó thường về khả năng vận động. Mặc dù phía sau có hai con chó đen đuổi theo, nhưng ta chẳng sợ, bởi vì ta không phải là chó bình thường, ta là chó dị tộc! Tất nhiên sẽ chạy nhanh hơn rồi!
Ta chạy càng lúc càng nhanh, phải nói là còn nhanh hơn cả nai con Bambi! Nếu biến thành hình chó có lẽ ta sẽ nhanh hơn nữa, nhưng giờ đang bận ôm hai chú chó trong tay, đành phải cố thôi.
Ta chạy một hồi, phát hiện có ba chiếc xe hơi đang hướng về phía này. Đi đầu là chiếc xe đời trước ta đã rất khao khát, chiếc việt dã Range Rover. Đoàn xe lao nhanh tới, khí thế hung hăng. Ta sợ đụng phải đối tác của bọn người kia, lập tức đổi hướng chạy. Mới rồi còn ngồi trên tường rào giả anh hùng, giờ bị bắt chắc chắn sẽ chết rất thê thảm!
Ta thấy ba chiếc xe càng ngày càng gần, lòng càng ngày càng căng thẳng, sợ đến tay chân sắp rút gân, chỉ biết cầu trời là do ta hoa mắt.
Khi ba chiếc xe vây thành hình tam giác nhốt ta ở giữa, ta nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chiếc xe đen thùi bên phải. Một người bước xuống từ ghế phụ, dáng quen quen. Tiếp đó là Trình Duy với đôi kính đen to ụ trên mặt bước xuống từ ghế lái. Trình Duy tháo kính mát ra, nhìn ta, cười ha ha rồi nói với người kia, “Tên này mặc đồng phục cứu trợ, nhưng bộ dáng lại chẳng giống đi trộm chó chút nào! Đang chạy trốn thì đúng hơn!”
Lúc thấy mặt của người bước xuống từ ghế phụ kia, ta lập tức nhào qua định ôm người gào khóc. Là An An!
Nhưng ta vừa nhào qua giữa chừng đã bị Trình Duy túm cổ áo níu lại, nói, “Gào thét cái gì?!”
An An nhìn ta, sau đó nhìn lướt qua hai chú chó trong ngực ta, hỏi, “Cậu là người của trạm cứu trợ chó mèo’?”
Được nhìn thấy An An, hai chữ ‘kích động’ đã không đủ để diễn tả tâm tình của ta lúc này. Ta lập tức nhét chó gấu và chó bướm vào ngực Trình Duy, rồi tiếp tục gào khan nhảy bổ vào người An An.
Muốn ôm!
An An bất ngờ bị ta ôm lấy, đang muốn nâng chân đạp ta sang một bên thì ta đã há mồm nói, “An An!” An An chấn động cả người, vội nắm cằm ta nâng lên, hỏi, “Cậu gọi tôi là gì?” giọng điệu vô cùng lạnh lùng.
Có gì đó là lạ! Không phải lúc này nên ôm ta khóc rống sao? Phì Phì bảo bối của cậu trở lại rồi này!
“An An, tôi là….”
Ta thu hồi tầm mắt, chắp tay xin lỗi An An, “Về nhà tôi nhất định sẽ nói rõ đầu đuôi với cậu. Chắc chắn sau khi nghe xong cậu sẽ tha thứ cho sự kích động của tôi thôi! Hiện giờ đầu óc tôi đang rất lơ mơ, bụng cũng đói nữa…. Cậu có gì ăn không?”
“Trong cái hộp trước mặt có đồ ăn cho chó.”
“….”
Người của An An đã khống chế được Vương Nham và đồng bọn, tìm được rất nhiều chứng cớ phạm tội. Hành vi của bọn người đó đã vi phạm luật động vật, trong kho hàng có đầy ảnh chụp của những chú chó mèo từng được đăng lên mạng. din;lễn.đàn/lên;.l,quý,đô;ln Thậm chí An An còn cho mọi người dùng miễn phí chương trình tìm kiếm bằng hình ảnh, vạch trần bộ mặt của bọn chúng. Dân mạng tức giận ngập trời, cả bọn giống như chuột chạy qua đường, bị người người đuổi đánh.
Mấy tên kia mặc dù đã bị kêu án, nhưng dân mạng vẫn không có ý tha thứ, sau đó còn lấy cớ nếu không vì cuộc sống khó khăn ai lại làm loại chuyện này nên càng bị dân mạng chửi rủa điên cuồng hơn. Trong đó có một bình luận tuy đơn giản như cũng là đúng nhất, dễ hiểu nhất, được hơn một chục ngàn ‘Like’: nghèo không phải là lý do để phạm tội.
Tất nhiên đó đều là chuyện về sau, quay lại lúc này, khi An An dừng xe, ta vừa mở cửa bước xuống đã đụng ngay mặt tên mập còn đang giận đùng đùng. Tên mập thấy ta lập tức mắng to, “Thằng nhóc chết bầm….” rồi nhào tên định đánh ta. Nhưng Trình Duy đã nhanh chóng hô mấy người đi theo nhào lên túm lại. Đại Hổ và Nhị Hổ cũng bị cột lại, nhốt ở sau kho hàng.
Trình Duy nhìn ta nói, “Xem ra hai người thật sự biết nhau,” sau đó nói với An An, “Không phải anh bạn nhỏ của cậu đã sớm phát hiện trạm cứu trợ kia có vấn đề, muốn lôi bọn kia ra ánh sáng, nên mới một thân một mình tiến vào lòng địch chứ? Có điều trông dáng vẻ của cậu ta hẳn là đã bị phát hiện giữa chừng.”
An An không phủ nhận, ta cũng không nói gì, nếu không quả thật rất khó giải thích tại sao ta lại xuất hiện ở đây, tạm thời cứ để Trình Duy nghĩ vậy đi, dù sao cũng đúng là ta chỉ có một thân một mình chạy trốn khỏi vòng vây của kẻ địch! Và cũng có ý định phơi bày chuyện này ra ánh sáng. Bản chất không khác nhau bao nhiêu!
Bọn ta vào trong kho hàng. Trình Duy thấy An An không gấp tìm Phì Phì bèn hỏi, “Chẳng phải cậu sống chết đòi đi tìm Phì Phì à? Sao giờ không gấp nữa? Lúc đó mặt cậu đen giống hệt cái đít nồi, khiến con gái nhà người ta sợ sắp khóc luôn đó!”
An An nhìn khắp một lượt rồi nói, “Phì Phì không có ở đây.”
Ta tiếp lời, “Mấy anh tìm một con chó lông vàng đúng không? Nó thông minh lắm, có thể là đã tự tìm đường chạy về nhà rồi! Chúng ta giải quyết ở đây cho xong rồi đi tìm chó của anh được không?” Ta nháy mắt ý bảo An An phối hợp. Ta lo Trình Duy và An An chỉ tới để tìm ta thôi mà không diệt tận gốc đám người kia.
Trình Duy lập tức nói, “Cậu ta sẽ không chịu đâu!” Trình Duy vừa dứt lời, đã nghe em họ của anh ta đáp, “Được.” Trình Duy lập tức nhìn An An với ánh mắt như nhìn thấy quỷ khiến ta suýt chút cười thành tiếng luôn.