Einstein Phì Và Trang Phú Quý
Chương 45 :
Ngày đăng: 01:19 22/04/20
Ta quay xong cảnh cuối cùng trong ngày, xem như kết thúc công việc hôm nay. Châu Châu gọi điện thoại hỏi ý An An, biết An An không tới đón, nên tự đưa ta về.
“Phì Phì, chị đi đây, em ở nhà ngoan nha!” Châu Châu cúi đầu tự lẩm bẩm, “Anh Trang để em ở nhà một mình không những không lo chút nào, còn không nhờ người trông em… Thật là khó hiểu…” Ta cười trộm, thầm nghĩ, không có người trông một mình ta tự do tự tại, chẳng phải giữ hình chó, sung sướng biết bao nhiêu!
Ta tiễn Châu Châu xong, chạy về phòng ngủ biến thành hình người, đầu tiên đi tắm rửa sạch sẽ thay đồ, sau đó thoải mái nằm trên giường chơi di động.
Ta nhanh chóng đăng nhập vào weibo theo thói quen, xem tin trên đó một lát mới gởi tin nhắn cho An An.
‘Tối nay về nhà ăn cơm không?’
An An nhanh chóng trả lời.
‘Không, hôm nay đi ăn với Trang Minh. Cậu không muốn nấu thì gọi đồ ăn ngoài đi, có thể tôi sẽ về trễ không mua cho cậu được.’
Dẫn anh họ đi chơi… Ta nhìn tin nhắn với ánh mắt u oán.
‘Tôi tự lo được, đừng bận tâm. Đi chơi vui đi! Nhớ đừng uống quá nhiều rượu!’
‘Ừ, ngủ ngon.’
Ta nhắn tin xong, nằm lỳ trên giường ngủ một giấc tới bảy giờ tối mới bò dậy nấu mì ăn. Dù ở nhà một mình cũng phải đối xử tử tế với bản thân. Thêm trứng gà, thêm chân giò hun khói, một vài cọng cải, vài giọt dầu vừng, xong!
Ăn mì xong, ta thu dọn phòng bếp sạch sẽ, rồi vào phòng sách. Tính ra phòng này đã bị ta chiếm cứ gần như hoàn toàn, bởi vì An An rất ít đem việc về nhà làm, ngoại trừ ở trong này đọc sách luyện chữ còn lại hầu như không sử dụng.
Ta mở phần mềm đồ họa lên, thuần thục thiết kế nhân vật rồi vẽ truyện. Lúc linh cảm tới có thể nói là vẽ nhanh như chớp. Ta đăng truyện lên, chỉ chớp mắt lại thấy Thẩm Án chia sẻ bài, xem ra Thẩm Án thật sự rất thích truyện của ta!
Ta bỗng nhớ tới bạn Sói, phát hiện đã lâu mình chưa lên QQ. Ta vừa đăng nhập, đã thấy bạn Sói xuất hiện.
Sói cô đơn: Cậu còn biết đường lên đây?!
Ta: Hi, đã lâu không gặp! Gần đây sao rồi, có nhớ tôi không? Ha ha!
Bạn Sói gửi đến một khuôn mặt nôn mửa. Ta nhìn màn hình cười hì hì, không cần soi gương cũng biết bộ dạng của mình bây giờ chắc chắn trông rất bỉ ổi.
An An mới xuất viện mấy tháng, phải hai tháng nữa mới đầy nửa năm, giờ lại uống rượu như vậy… Đang lúc ta lo lắng cho tình trạng sức khỏe của An An thì Trang Minh bỗng đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó cầm một cái khăn ướt ra, khom lưng lau mặt cho An An, động tác tỉ mỉ cẩn thận. An An chỉ hơi nhíu mày một cái Trang Minh đã lập tức nhẹ tay hơn nhiều.
Đang lúc ta hận không thể biến thành hình người đi nấu canh giải rượu cho An An thì Trang Minh bỗng nhìn chằm chằm An An không nhúc nhích. Ta ngửa đầu nhìn Trang Minh, thấy trên khuôn mặt đó có ngàn vạn tình cảm dịu dàng.
Má ơi, ta không thể tự an ủi là mình quá nhạy cảm nữa rồi! Trang Minh rất, rất lạ! Mọi khi thấy nói chuyện với An An cũng bình thường, sao tối nay lại thế này? diến.đàn/lê"qbiuý"dfđôn Chẳng lẽ bởi vì được An An chắn rượu giúp nên không thèm quan tâm luân lý gì nữa, yêu An An?!
Đang lúc ta suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng thấy sợ thì Trang Minh bỗng cúi đầu. Ta đờ người. Mợ nó, không phải là muốn thừa dịp An An say hôn trộm An An đấy chứ?!
Không được! Ta phải giúp đàn em của ta bảo vệ tấm thân ngọc ngà! Tên Trang Minh này sao dám thừa dịp cháy nhà đi hôi của?!
Ngay lúc môi Trang Minh sắp dán lên môi An An, ta chồm nửa thân trên lên chắn trước người An An, nâng một móng vuốt lên đẩy mặt Trang Minh ra. Trang Minh đang nhắm hai mắt, bất ngờ bị ta đẩy ra, hình như lập tức tỉnh táo lại, sắc mặt tái nhợt, làm rớt chiếc khăn lông trong tay xuống thành ghế, nhìn An An với ánh mắt khiếp sợ, sau đó, lui về sau, xoay người đi vào phòng của mình.
Ta thở phào một hơi.
Hù chết người! Nếu Trang Minh quyết tấm muốn ‘ăn đậu hủ’ của An An, chắc chắn ta cũng không ngăn nổi, anh ta có thể tự hiểu ra là tốt nhất.
Ta sợ Trang Minh còn quay lại bèn ngồi canh bên cạnh An An, mắt cũng không dám nhắm.
Trang Minh xách hành lý ra.
Đã ba giờ sáng, anh ta muốn đi?
Ta nhìn Trang Minh đang đi về phía cửa với ánh mắt cảnh giác. Ngay lúc ta cho rằng Trang Minh sẽ đi luôn không quay đầu lại, thì anh ta đột nhiên nghiêng đầu nhìn An An với ánh mắt phức tạp.
Ánh mắt đó khiến ta thấy rất không thoải mái, bèn di chuyển thân thể chắn tầm mắt của anh ta.
Trang Minh hồi phục tinh thần, nhìn ta cười. Nụ cười kia không phải là nụ cười lúc buông tay, mà là nụ cười với dã tâm bừng bừng!
Ta biết An An ưu tú, nhưng không ngờ lại ưu tú tới mức ngay cả anh họ cũng muốn bắt lấy cậu ta!
Trái tim ta sắp không chịu nổi rồi!