Einstein Phì Và Trang Phú Quý
Chương 47 :
Ngày đăng: 01:19 22/04/20
Bộ phim vẫn còn đang nổi như cồn trên mạng, nhưng một trong những nhân vật chính là ta thì đã trở về cuộc sống bình thường, mỗi ngày vẽ tranh, chơi trò chơi, tâm sự với bạn Sói. Không ngờ cuộc sống như vậy cũng giúp ta có được cơ hội kiếm tiền, đúng là rượu thơm không sợ hẻm sâu! Ha ha ha!
Nhờ Thẩm Án chia sẻ truyện mà số người theo dõi weibo của ta đã từ hai trăm ngàn tăng thành năm trăm ngàn. Nhưng luật bất thành văn là lượng fan không hơn một triệu không được gọi là ‘võng hồng’, chỉ khi vượt qua con số một triệu mới có tư cách xưng là người nổi tiếng trên mạng. Xem ra ta còn phải cố gắng nhiều.
Có điều đó không phải điểm mấu chốt, mấu chốt là hôm nay có một thương hiệu gởi tin nhắn riêng cho ta, đề nghị ta lồng quảng cáo sản phẩm công ty họ vào trong truyện, ra giá năm mươi ngàn tệ. Lồng một cái quảng cáo được năm mươi ngàn tệ, quá đáng sợ! Hèn chi có nhiều người nổi tiếng trên mạng phát quảng cáo dữ vậy. dn;iễn.đnlàn/lê,qunlý,đôn Tùy tiện phát hai mươi mấy cái là đủ tiền mua một căn nhà ở quê cũ của ta rồi, còn là kiểu nhà có đầy đủ đồ dùng luôn! Trời ạ, hấp dẫn quá lớn, ta có lý do gì để không nhận đây?!
Thật ra ta cũng sợ bị lừa, nhưng khi mở tin nhắn của đối phương ra thấy hình giấy tờ chứng minh rõ ràng, còn viết cả tên người phụ trách bộ phận quảng cáo này nọ, nên cảm giác yên tâm hơn hẳn. Ta vẫn muốn xác nhận lại cho chắc bèn nhắn tin hỏi. ‘Năm chục ngàn nhân dân tệ?’
‘Thầy Hồ súp cay, nếu thầy thấy con số đó không thích hợp, chúng ta hoàn toàn có thể thương lượng để điều chỉnh lại.’
Đúng, weibo của ta tên là ‘Hồ súp cay’, bởi vì lúc lập tài khoản, lấy tên nào cũng bị báo lỗi ‘tên người dùng đã tồn tại’, đổi đi đổi lại mệt quá, trùng hợp lúc ấy ta đang đi công tác, buổi sáng tình cờ ăn súp cay ở chỗ đó, cảm thấy cực kỳ ngon nên mê luôn, ma xui quỷ khiến lấy ‘Hồ súp cay’ đặt tên cho weibo không ngờ được chấp nhận. Khoảnh khắc đó ta mừng như điên, quyết định không đổi nữa, sợ đổi lại bị báo lỗi, chẳng may trong lúc loay hoay đổi cái tên ‘Hồ súp cay’ bị người khác nhân cơ hội dùng mất thì sao?! Ta giác ngộ rất sâu sắc cái gì gọi là ‘mất cả chì lẫn chài’, tuyệt đối không theo gót người xưa!
Người phụ trách bộ phận quảng cáo này thật là không biết cách nói chuyện, nào có ai gọi thầy Hồ súp cay bao giờ, gọi thầy Hồ là được rồi.
Đang lúc ta suy tư vì mấy chữ thầy Hồ súp cay, thì bên kia có lẽ thấy ta lâu quá không trả lời, bèn gởi tin.
‘Thầy Hồ súp cay, thầy xem, sáu chục ngàn được không?’
Sau khi thấy con số sáu này, ta nhanh chóng phục hồi tinh thần, quyết định thật nhanh.
‘Được. Nhờ anh nói kỹ hơn ý các anh muốn tôi truyền đạt, trong lần đăng sau tôi sẽ thêm vào. Có bản thảo không?’
Ta đã là phú hào!
Mặc dù không giàu bằng An An, mặc dù cho tới giờ vẫn chưa có chỗ ở cố định, còn ăn nhờ ở đậu, nhưng vào giờ phút này ta cảm thấy ta thật là giàu có!
Ta nhanh chóng gọi điện cho An An, nói một cách hào khí, “Tối nay cậu không cần về nhà ăn cơm!”
“Tại sao?”
Ta cười hắc hắc, “Anh kiếm được tiền, mời cậu ăn một bữa to!”
An An cười như không cười hỏi, “Cậu vừa nói cái gì?”
Được rồi, được rồi, không xưng anh nữa! Giờ tôi đã biết cậu còn lớn hơn tôi hai tuổi, có cần nghiêm túc tới vậy không?!
“Tôi nói, tôi mời cậu ăn một bữa to, đừng về! Mau nói cho tôi biết cậu đang ở đâu, tôi sẽ đi đón!”
“Nể tình thành ý của cậu, tôi sẽ không từ chối. Giờ tôi đang ở công ty.”
Ta nhanh chóng tắm rửa thay quần áo, rồi khoác ba lô lên, vui vẻ đi tìm An An.