Einstein Phì Và Trang Phú Quý
Chương 49 :
Ngày đăng: 01:19 22/04/20
Đang lúc ta lúng túng nhìn An An cầu cứu thì người đàn ông đeo mắt kính đi theo nhanh chóng kéo tay người phụ nữ kia lại, “Shirley, em mau thả tay ra đi.” sau đó nhìn ta với vẻ mặt áy náy, “Xin lỗi, tinh thần vợ tôi không được tốt nên nhận sai người, hi vọng không làm các cậu sợ.”
Thì ra là vậy! Ta sợ lộ ra vẻ mặt đồng tình sẽ khiến họ tổn thương bèn cố gắng trấn định nói, “Không sao ạ.”
Người phụ nữ nắm tay ta thật chặt, dù người đàn ông có nói thể nào cũng không buông, ngược lại còn siết chặt hơn, chẳng mấy chốc đã khiến tay ta bầm tím.
Đúng lúc này Trình Duy bỗng lên tiếng, “Thầy Lý?”
Người đàn ông nhìn Trình Duy, hỏi lại, “Trình Duy?”
Trình Duy lập tức đứng lên, cung kính mời thầy Lý và vợ ngồi xuống.
Nhờ có Trình Duy chen ngang, người phụ nữ ngồi xuống, chịu buông tay ta ra, nhưng vẫn nhìn ta chằm chằm, cười hạnh phúc. Thầy Lý thấy vậy, cúi đầu xoa xoa mắt, giấu đi vẻ thương cảm.
Trên đường về, An An kể cho ta nghe chuyện đã hỏi Trình Duy. “Vợ chồng thầy Lý có một đứa con trai tuổi xấp xỉ cậu, vừa ngã bệnh qua đời năm trước. Vợ thầy Lý chịu không nổi đả kích, tinh thần lúc tốt lúc xấu, thầy Lý bèn dẫn vợ về nước của vợ tịnh dưỡng. Từ đó Trình Duy cũng không biết hai người sống thế nào, không ngờ gặp được ở đây. Trình Duy đã cho tôi xem hình của thiếu niên kia, giống cậu đến tám phần, hèn chi bị nhận nhầm.”
Nghe xong, ta thổn thức không thôi.
Cứ tưởng chuyện vậy là qua, không ngờ một tuần sau, Trình Duy thông qua An An liên lạc với ta, nhờ ta đi trấn an vợ của thầy Lý. Nếu chuyện nằm trong tầm tay tất nhiên ta không có lý do gì để từ chối.
Ta nghe Trình Duy nói bệnh tình của vợ thầy Lý càng ngày càng tệ, nhưng mỗi lần ta tới, vợ thầy vẫn pha trà, nấu cơm, hoặc nhìn ta vẽ tranh bình thường, ngoài việc cứ gọi ta bằng tên của cậu con trai thì chẳng có dấu hiệu nào cho thấy là bị bệnh hết. Thầy Lý nói là vì gặp ta nên mới được vậy.
Thầy Lý nhìn theo vợ vừa ngâm nga một bài hát vừa đi lên lầu phơi đồ, nói, “Đã lâu thầy không thấy dáng vẻ hạnh phúc như vậy của cô rồi. Cám ơn con đã tới!”
Ta lập tức đáp, “Thầy đừng khách sáo! Con là bạn của Trình Duy, thầy là thầy của anh ấy, cũng coi như thầy của con, con rất hạnh phúc khi có thể giúp phần nào!” Hồi trước thầy Lý làm giảng viên trong trường đại học, sau muốn dành thời gian chăm sóc vợ nên xin nghỉ, hợp tác với người khác mở một công ty, làm cố vấn kỹ thuật.
Dù vậy, ta vẫn không muốn kết luận quá sớm, quen biết nhiều năm, trong mắt ta Triệu Minh Vũ cũng không phải kiểu người không để ý tới tình cảm, chẳng lẽ cậu ta có nỗi khổ riêng?
Ta ôm hủ tro cốt nhìn phương xa, thở dài.
Xuống núi, ta bỗng thấy một người trông quen quen đang đứng tựa vào gốc cổ thụ hút thuốc, bèn vội đi lại xác nhận xem mình có nhìn lầm hay không.
“Sao cậu lại ở đây?” Chẳng phải đang đi xem mắt à?
“Thấy tôi sao không gọi hỏi thử tôi đang làm gì?”
“À… Cậu đang ở đó xem mắt, nhìn qua là biết rồi còn hỏi làm gì?” Ta liếc An An một cái, tỏ vẻ xem thường.
“Hả…”
“Còn bày đặt nói có việc, xạo!”
An An dụi điếu thuốc lá trong tay vào tảng đá bên cạnh để dập lửa rồi tiện tay ném vào khe nước trước mặt, nhìn ta nói, “Đi xác nhận một chuyện nên đúng là có việc!”
Lý sự cùn! Ta hừ một tiếng hỏi, “Xác nhận chuyện gì? Chuyện gì mà cần phải đi xem mắt mới xác nhận được?” Có quỷ mới tin cậu!
An An trầm ngâm trong chốc lát mới nói, “Tạm thời giữ bí mật.”
Trong lòng ta hận không thể nắm cổ áo An An rống lên, ‘Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy?’ Có điều, chuyện đó chỉ tưởng tượng chơi vậy thôi, dù ta làm thật cũng chỉ tổ phí sức, bởi vì An An đã nói tạm thời giữ bí mật thì tuyệt đối sẽ không nói ra. Ngoài mặt ta cố giữ vẻ kiêu ngạo, ‘không thèm quan tâm’, không để An An biết ta rất muốn biết, từ chuyên môn thường dùng là ‘tiểu gia rất cao lãnh’!