Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chương 67 :

Ngày đăng: 01:19 22/04/20


Trên đường về, trong lúc ta đang nghĩ làm sao để trả thù Triệu Minh Vũ mà không gây tổn thương đến Hạ Dao, đột nhiên cảm thấy cơ thể có gì đó là lạ, ráng chịu đựng một hồi, rốt cuộc vào thời khắc mấu chốt trốn kịp vào trong một con hẻm nhỏ, hoàn thành việc biến hình. Ta sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh đầy người, may mắn không bị ai bắt gặp, nếu không chắc chắn sẽ ‘được’ lên trang đầu của báo ngày mai, xui hơn là bị mấy tổ chức kỳ quái gì đó tìm tới yêu cầu phối hợp nghiên cứu này nọ.



Ta không còn cách nào trở về nhà, đứng nhìn đống quần áo trước mặt thất thần một lát, rồi cố gắng dùng miệng moi chiếc điện thoại di động từ trong túi ra, vất vả dùng móng vuốt mở ra những số liên lạc gần nhất, ấn gọi cho An An.



An An nhanh chóng bắt máy, nhưng ta không thể khạc ra tiếng người, đành phải gâu gâu mấy tiếng, hi vọng An An hiểu được.



“Giang Tư?”



“Gâu gâu…” An An…



“Sao?”



“Gâu gâu…” Cứu tôi!



“Einstein-Phì, cậu rảnh lắm quá phải không?”



Cũng trách ta, bình thường cứ hay giỡn, gọi điện thoại gâu gâu với An An… Phiên bản hiện đại của ‘Cậu bé chăn cừu và đàn sói’? Hôm nay ta thảm rồi!



“Gâu gâu!” Không phải giỡn đâu!



“Nếu là giỡn thì kêu một tiếng, không phải giỡn thì kêu hai ba tiếng.”



“Gâu gâu gâu!” An An nhà ta thông minh quá! Sém chút rơi lệ! Tôi yêu cậu!



Giờ ta không dám chạy rông trên đường, sợ bỗng nhiên chốc nữa lại biến thành một gã thanh niên trần truồng trên phố, chỉ còn cách nhờ An An tới đón.



“Cậu…”



Ta chưa kịp nghe hết câu, điện thoại đột nhiên mất tiếng, nhìn lại màn hình mới phát hiện, hết pin! Vừa nãy lòng ta nóng như lửa đốt nên không chú ý điện thoại còn bao nhiêu pin! Trời ạ, không cho người ta đường sống à? Sớm biết sẽ có ngày này thì tối qua đã không chơi game tới khuya rồi ngủ ngay đơ quên sạc pin điện thoại rồi!



Ta vô cùng căng thẳng, cứ sợ đột nhiên sẽ xuất hiện tình tiết như trong tiểu thuyết, có một tên côn đồ hoặc một con chó dữ nhảy xổ ra đòi quyết đấu sống chết với ta, trước khi cắn chết ta còn hỏi: Đây là địa bàn của tao, ai cho mày bén mảng tới?



Không có biện pháp liên lạc với An An, ta chỉ còn cách chờ đến khi trời tối vắng người bớt rồi tự chạy về, tạm thời tìm chỗ giấu quần áo, di động và ba lô trước, sau này quay lại lấy sau, về phần chúng có còn hay không thì đành dựa vào ý trời thôi.




Bọn ta đi thang máy lên lầu mười tới phòng của Sở Hồi. Căn phòng trông ấm áp sạch sẽ, màu sắc tao nhã. Trên tường treo mấy bức tranh màu nước phong cách cổ kính, dường như mỗi bức đều ẩn chứa một câu chuyện riêng, cũng xen kẽ mấy bức mang màu sắc diễm lệ.



Vào nhà, Sở Hồi để đồ xuống, đi vào phòng vệ sinh, lúc ra thấy ta vẫn còn đứng ở cửa bèn vừa xắn tay áo vừa hỏi, “Sốt ruột lắm hả?”



Lúc này ta chẳng còn tâm tình để lo lắng những thứ khác, vội gật đầu một cái.



Sở Hồi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cho là mình nhìn lầm rồi, lắc đầu, nói, “Được rồi, tao sẽ sạc pin ngay!”



Nghe vậy, ta vẫy đuôi mừng rỡ, đi về phía Sở Hồi.



Sở Hồi vừa đi lấy đồ sạc pin vừa lẩm bẩm, “Mày đói bụng không, tao đói rồi, vốn định chờ ăn cơm xong sẽ sạc giúp mày…”



Nghe tiếng báo điện thoại đang nạp pin, ta bớt sốt ruột hẳn, cọ cọ đầu vào chân Sở Hồi biểu đạt sự cảm kích.



Quả là một thanh niên vừa hiền lành vừa lương thiện! Nhất định Chíp Bông đã rất hạnh phúc khi ở bên cạnh Sở Hồi, hi vọng một ngày nào đó nó sẽ tìm được đường về nhà. Chíp Bông à, mau về đi, chủ mày đang rất nhớ thương mày đó!



Sở Hồi vừa đi vào bếp vừa nói, “Để tao lấy nước cho mày, ngồi nghỉ chút đi. Chắc nạp chừng mười phút là có thể khởi động điện thoại lại, lúc đó tao sẽ liên lạc ngay với chủ của mày cho!”



Có lẽ Sở Hồi cho ta cảm giác đặc biệt tin cậy nên trong lúc đợi anh ta đi lấy nước mắt ta cứ díp lại, cảm giác vô cùng buồn ngủ. Trực giác ra lệnh ta không thể ngủ, phải liên lạc với An An rồi mới được nằm.



Tại sao lại tự dưng biến hình? Hay là điềm báo gì đó? Có khi nào không biến thành người được nữa không? Đừng, ta mới vừa thể nghiệm sự tốt đẹp của tình yêu thôi mà!



Không biết ta đã ngủ bao lâu, hình như có người đang vuốt cổ ta, bàn tay lành lạnh, rất thoải mái, muốn mở mắt ra xem thử nhưng mở không nổi, chỉ hừ hừ mấy tiếng rồi lại chìm vào mộng đẹp.



“Chíp Bông, dậy đi, dậy ăn cơm!”



“Gâu…” Không phải Chíp Bông! Tôi tên Einstein-Phì!



“A, lộn rồi! May mà mày không nghe thấy… Dậy ăn chút gì đi! Sắp liên lạc với chủ mày được rồi, có lẽ sẽ về nhà nội trong tối nay thôi!”



Về nhà. Đúng, về nhà tìm An An!