Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chương 69 :

Ngày đăng: 01:20 22/04/20


Sau khi tận mắt thấy Triệu Minh Vũ bị bắt đi, ta an tâm quay trở lại cuộc sống ngày ngày vẽ truyện hài, thỉnh thoảng nhận một ít quảng cáo kiếm sống. Quảng cáo công ích ta hợp tác với đạo diễn Triệu Minh Hoa đã bắt đầu được phát sóng trên tất cả các đài truyền hình, thấy mọi người dần chú ý hơn trong việc nhận nuôi thú cưng, cảm giác vô cùng vui vẻ.



Ta chọn một ngày chủ nhật đẹp trời, xách theo quà, lấy thân phận là chủ của chú chó lông vàng đi lạc, tới tận nhà để bày tỏ lòng biết ơn với nghĩa cử cao đẹp của Sở Hồi. Nói chuyện một hồi cộng với nhìn thấy mớ bút màu và một số dụng cụ để vẽ trên bàn sách của Sở Hồi, biết anh ta cũng là người vẽ truyện tranh, do sở thích giống nhau, bọn ta trò chuyện ngày càng hợp.



Ta xin Sở Hồi cho xem lướt qua tập tranh, sau khi xem xong đã hoàn toàn bị phong cách cổ điển thần bí của Sở Hồi mê hoặc, có thể nói là thích tới mức không muốn buông tay.



“Anh vẽ tốt như vậy, không nghĩ đến chuyện xuất bản sao?” Những tập truyện này, cũng như Sở Hồi, xứng đáng được nhiều người biết và yêu thích.



Sở Hồi không tự tin lắc đầu, “Hồi đi học tôi có thử gởi cho một nhà xuất bản, nhưng dường như họ không có hứng thú lắm, nên không gởi nữa, giờ coi như vẽ chơi thôi!” Muốn khóc! Tùy tiện vẽ chơi đã đẹp thế này, không biết tập trung sẽ còn tới mức nào nữa! Mặc dù ta và Sở Hồi có phong cách khác nhau, nhưng nhìn tranh của Sở Hồi thật khiến ta tự ti.



“Vậy anh có định đăng lên mạng không? Lúc đó, không cần anh đi tìm nhà xuất bản, chắc chắn nhà xuất bản sẽ tự tìm tới anh bàn chuyện!”



Sở Hồi cười đáp, “Trừ khi công việc yêu cầu, còn lại tôi rất ít lên mạng, không hay chơi mấy trang xã hội đang nổi hiện nay.”



“Vẽ cho một mình mình xem không thấy cô đơn sao?”



Sở Hồi sững người, khẽ nghiêng đầu suy nghĩ một lát mới đáp, “Thỉnh thoảng cũng có. dvkuiễn.đàn.lêmqiuy.qvkjuý.đôn Nhưng vẽ truyện với tôi là một loại hưởng thụ. Hiện tôi đang vẽ một bộ thần thoại cổ đại, hằng ngày thấy số trang tăng từng chút một cảm giác vô cùng thỏa mãn. Có lẽ không cần tôi giải thích cậu cũng hiểu đúng không? Đại khái giống như tâm tình của một người mẹ mang thai, vui sướng, mong chờ, hưng phấn, kích động, khẩn trương gì đều có hết!”



Ta gật đầu đồng ý, sau đó mặt dày hỏi, “Tôi có thể xem hết không?”



Sở Hồi hào phóng đáp, “Dĩ nhiên! Cậu là người đầu tiên ngoài tôi xem nó đó!”




Ta vội nói: Tác giả thì không dám nhận, chỉ có thể gọi là một người thích vẽ tranh châm biếm thôi, ha ha! Nếu Lộc Lộc đồng ý giao nó cho tôi, nhất định tôi sẽ bỏ ra tất cả tâm huyết để đối đãi với nó! Nhưng dù sao, tôi vẫn hi vọng bạn sẽ suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định. Ba ngày sau tôi chờ câu trả lời chắc chắn của bạn!



Lộc Ha Ha: Được.



Có thể là ta cười rất tươi khiến An An tò mò, hỏi, “Chuyện gì vui dữ vậy?”



“Ha ha siêu vui! Trước tôi nói có một tiểu thuyết muốn chuyển thể nó thành truyện tranh cậu nhớ không?”



“Xem ra đã tiến triển rất thuận lợi?”



“Đúng vậy! Tôi đã liên lạc được với vị tác giả đã biến mất thật lâu kia, khích lệ người đó tiếp tục sáng tác, sau đó đề cập tới việc xin quyền chuyển thể truyện và đã nhận được sự tin tưởng của tác giả! Giờ chờ tác giả suy nghĩ cẩn thận xong sẽ cho tôi câu trả lời chắc chắn.”



An An gật đầu một cái, sau đó quay màn hình laptop trong tay về phía ta, nói, “Tôi cũng có một tin tốt muốn báo cho cậu.”



Ta ngạc nhiên hỏi, “Tin gì?” Sau đó đọc bài báo trong trang web trên màn hình laptop, đưa tin về việc Triệu Minh Vũ bị đưa ra tòa xét xử vì tội cố ý giết người.



“Muốn đi xem không?”



Ta cười nói, “Dĩ nhiên, không đi rất đáng tiếc!”