Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó?

Chương 16 : Có thể hiểu được

Ngày đăng: 02:31 22/04/20


Tôi bật cười rũ rượi sau khi nghe câu chuyện cười mà Ngọc Huệ kể, tuy câu chuyện không mấy hài hước, xong Ngọc Huệ khi kể lại khua chân múa tay liên hồi, điệu bộ trông vô cùng khôi hài. Trong lòng tôi bỗng thấy vui vui, vì bây giờ Ngọc Huệ đã lấy lại dáng vẻ vui tươi tinh nghịch của cô ấy. 



Bỗng cô ấy dừng lại không cười nữa, chúng tôi đang trên đường trở về trường, xung quanh có không ít người qua lại, thấy một mình mình cười như điên như dại thì có hơi vô duyên. Thế là tôi cũng ngưng cười nhìn Ngọc Huệ thắc mắc, gương mặt cô ấy ánh lên vẻ ngạc nhiên xen lẫn lo sợ.



Tôi đưa mắt nhìn về phía cuối điểm nhìn của Ngọc Huệ, ở cách chúng tôi không xa có một chiếc xe ô tô đen bóng nhoáng, thấy có một người phụ nữ tầm tuổi mẹ tôi mái tóc xoăn nhuộm màu hung đỏ, mặt mũi có vẻ chanh chua. Bà ta đóng mạnh cửa xe lại một cái ‘rầm’ sau đó sải những bước chân dài trên đôi giày cao gót hùng hổ tiến về phía chúng tôi.



Tôi còn đang cho là Ngọc Huệ có quen với người phụ nữ đó từ trước, nhưng lại thắc mắc tại sao Ngọc Huệ lại tỏ ra ngạc nhiên và sợ sệt thì …



‘ Bốp’ bà ta tát vào mặt Ngọc Huệ một cái rất mạnh, khiến Ngọc Huệ chỉ kịp kêu lên một tiếng ‘á’ rồi mất đà ngã xuống đất, mặt lệch hẳn đi. Cô ấy đưa tay lên ôm mặt, tôi còn chưa kịp chạy lại đỡ thì cái tát thứ hai đã dáng xuống má còn lại của Ngọc Huệ, bà ta giận dữ thét lên.



- Tao đánh chết mày, con tiện nhân này, tao đánh chết mày,...- rồi bà ta tiếp tục nắm lấy đầu Ngọc Huệ giật mấy phát liên hồi, miệng không ngừng ngào thét- Dám cướp chồng tao à, để xem mày có còn cái xác nết về mà quyến rũ chồng bà nữa không, đồ lẳng lơ...



Người phụ nữ lạ mặt lại định dơ tay lên tát vài cú nữa vào đầu Ngọc Huệ, tôi lúc này mới định thần được, liền chạy đến đỡ lấy tay bà ta, nói:



- Bác làm cái gì vậy? sao tự dưng lại đánh bạn cháu?- mọi người đã bắt đầu xụm lại để xem trò vui, Ngọc Huệ lúc này vẫn đang ngồi lê dưới đất,mặt mũi bị tóc tai bù xù che khuất, cô ấy chắc đang khóc và đau dữ lắm, tôi thấy vai cô ấy run run.



- Mày thì biết cái gì? Tránh ra- bà ta gạt phăng tôi đi bằng một lực rất mạnh, khiến tôi lảo đảo lùi về sau mấy bước- Để tao dạy dỗ lại con khốn này, đồ Đ.ĩ đ.i.ế.m lẳng lơ, đúng là loại mặt dày vô đạo đức, mày nghĩ gì mà dám cướp chồng tao, quyến rũ lão già đấy? Hả? Hả? Hả…- mỗi tiếng ‘hả’ bà ta lại dùng chân để đạp, dùng tay để đánh Ngọc Huệ, tôi nhìn mà đau xót vô cùng, chạy lại can thì lại bị bà ta hất ra rồi chửi lây. Ngọc Huệ nãy giờ chẳng nói gì. Chỉ lẳng lặng nằm dưới đất để người phụ nữ ghê gớm này chà đạp. Mọi người xúm xụm lại xem càng lúc càng đông. 



Tôi luống cuống tay chân, không biết nên làm gì để mọi chuện chấm dứt, can thì không được, mà đứng không nhìn lại không đành lòng, cuối cùng cũng có một người thanh niên đứng ra bênh vực cho Ngọc Huệ, hắn kéo tay người đàn bà đang gào thét điên loạn như một kẻ điên kia ra khỏi người Ngọc Huệ, người phụ nữ hung dữ đó còn đánh cả tên thanh niên đó để vùng ra. Nhưng mà sức nữ nhi làm sao mà đọ lại với thanh niên cường tráng, cuối cùng người phụ nữa cũng chịu rời đi, còn không quên quay lại mắng nhiếc chửi rửa thêm vài câu nữa. 



Tôi chạy đến đỡ Ngọc Huệ đứng dậy, cô ấy lúc này quần áo lấm lem, tóc tai rối bời. Điều làm tôi không khỏi bất ngờ là Ngọc Huệ bị người ta đối xử như vậy lại không nói trả lấy nổi một câu, khuôn mặt sưng nên do bị tát nhưng mắt lại không hề rơi một giọt nước mắt nào. Tôi càng nhìn lại càng thấy xót xa, rồi lại tự trách bản thân mình vô dụng không thể bảo vệ được cô ấy dù chỉ là một chút.



Tôi đưa cô ấy về thẳng kí túc xá, đám người hiếu kì vô tâm khi nãy đứng xem đánh ghen cũng nhanh chóng tản đi, tôi cũng quên mất không nói với người thanh niên nọ một lời cảm ơn.



Ngọc Huệ ngồi xuống giường, đưa tay lên vuốt mớ tóc rối tung của mình, im lặng không nói gì. Cuối cùng, vẫn là tôi chịu lên tiếng trước?



- Cậu có ổn không vậy?



Ngọc Huệ im lặng một lúc, rồi mới cười nhạt đáp lại câu nói của tôi bằng một giọng khinh khỉnh.



- Cậu cũng thấy rồi đó. 



- Tại sao cậu lại để cho bà ấy đánh mình chứ, sao không phản kháng lại, ít ra cũng phải biện minh cho mình chứ?- tôi bất bình lên tiếng, cảm thấy hơi tức giận bởi thái độ thờ ơ của Ngọc Huệ, cô ấy đưa mắt lên nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu nhưng lại chẳng rơi lấy một giọt nước mắt nào.



- Bà ta đến là để đánh ghen, tớ giật chồng bà ta, bà ta tức giận, đánh mắng chửi rủa tớ cũng là điều dễ hiểu thôi mà. Tớ còn gì mà phải biện minh chứ, có tư cách gì để phản kháng lại bà ta đây. Như cậu cũng thấy rồi đấy. Thực sự là tớ có mặt dày lẳng lơ đi quyến rũ chồng người ta nên họ làm vậy với tớ cũng dễ hiểu mà- Ngọc Huệ nói cứ như đang tự chế giễu bản thân. Vừa rồi tôi cũng đoán được vài ba phần của sự việc rồi, nhưng chỉ không ngờ, cô ấy lại có thể thừa nhận một cách rõ ràng như thế.



Tôi nhất thời chẳng biết nói gì cho phải, nói gì để an ủi Ngọc Huệ đây.



- Chồng người ta cho tớ tiền, mua đồ cho tớ, bao nuôi tớ ăn, tớ mặc. Như vậy nói tớ là đồ tiện nhân đ.ĩ đ.i.ế.m thì cũng chẳng có gì quá đáng cả, tớ hiểu cảm giác của bà ta chứ. Bố tớ cũng đã từng bỏ rơi mẹ con tớ để đi theo người đàn bà khác mà, tớ cũng nhiều lần đi đánh ghen với mẹ đó thôi. Lúc đó tớ tức giận lắm, tớ nghĩ cái loại đàn bà như vậy đúng là một thứ căn bã nhơ nhuốt, không ngờ cũng có ngày tớ lại trở thành cái thể loại mà tớ căm ghét bấy lâu nay.- Ngọc Huệ càng nói càng xúc động, giọng nói cũng dồn dập hơn.



Tôi ôm lấy Ngọc Huệ dỗ dành cô ấy, mắt tôi cũng cay cay. Trong phòng trọ này, tôi với Ngọc Huệ là thân nhau nhất, tuy mới chỉ ở cùng nhau có gần một năm thôi nhưng lại hiểu nhau tường tận thân thiết như chị em ruột trong gia đình. Ngọc Huệ có gì cũng kể cho tôi nghe, một cô gái tinh nghịch lí lắc đã để lại cho tôi một ấn tưởng vô cùng sâu sắc trong lần gặp mặt đầu tiên. Nhưng tôi đâu có biết, hóa ra đằng sau lớp mặt lạ vui tươi đó, lại là những nỗi đau lặng câm.



Gia đình cô ấy khó khăn, bố thì nát rượu, mẹ thì bỏ bê không lo việc nhà, suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào những ván bài đỏ đen, nhà lại có nhiều anh chị em, thế nên việc kiếm tiền nuôi cả gia đình đè nặng lên vai cô ấy. Cứ mỗi tháng Ngọc Huệ lại phải gửi tiền về cho gia đình, còn cả tiền học, tiền ăn, tiền sinh hoạt hàng ngày của cô ấy nữa. Nếu như làm các công việc khác như bồi bàn hay bán hàng cho một cửa hiệu nào đó thì tính riêng số tiền để đóng học phí thôi cô ấy cũng chẳng trả nổi chứ nói gì đến tiền sinh hoạt rồi gửi về nhà. Thế nên cô ấy mới quyết định tìm đến những người đàn ông khác với suy nghĩ muốn có nhiều tiền hơn, tuy rằng mới đầu tôi có hơi phản đối quyết định đó của cô ấy. nhưng sau khi biết được một số chuyện về cuộc đời cô ấy tôi lại thấy cảm thông phần nào, lại càng cảm thấy mình vô dụng khi chẳng giúp gì được cho bạn bè.



Tôi chắc chắn chuyện này có liên quan tới tên Phi Hoành- người mà lúc trước đã bắt tay tôi trong quán Chu- người phụ nữ ban nãy có thể là vợ hắn ta. Tôi biết được như vậy chỉ vì dạo gần đây rất hay thấy hắn đến đón Ngọc Huệ mà không phải là một ai khác.



- Cậu xuống ra ngoài mua cho tớ mấy quả trứng để tớ trườn mặt, thuốc thang gì cũng được.- Ngọc Huệ mệt mỏi nói, rồi nằm xuống giường, quay mặt vào trong tường nằm im lìm. Tôi nhìn cô ấy xót xa một hồi rồi mới tiến về phía cửa bước ra ngoài.



Chuyện ngày hôm nay có lẽ là một cú sock tinh thần khá lớn đối với Ngọc Huệ, tôi nên để cô ấy một mình để bình ổn lại tâm lí thì hơn.



Đang đi nửa chừng, tôi phát hiện ra rằng mình quên mang theo ví tiền, liền quay trở về phòng lấy. Khi vừa mới mở cửa phòng ra, tôi đã thấy Ngọc Huệ đã ngồi dậy và đang thay quần áo, cô ấy nhìn thấy tôi thì giật mình, bộ dạng lấp liếm như muốn che giấu một điều gì đó. Sự xuất hiện của tôi quá đột ngột, Ngọc Huệ trở nên luống cuống, vơ vội lấy đống áo trên giường định mặc trở lại.



Tôi nhíu mày tiến lại gần, sau vài giây liền há hốc miệng sửng sốt. Trên người Ngọc Huệ bây giờ có độc một cái áo con, tôi có thể nhìn thấy rõ nét từng vết thâm tím như là cấu véo rõ có mờ có trên làn da trắng nõn của cô ấy. Có vài vết đỏ ửng như là dấu hôn còn rất mới trên ngực, trên tay và eo là rất nhiều những vết thâm mới cũ nhìn trông rất đáng sợ.



Tôi tức giận dật lất một tay vơ áo của cô ấy, tức giận hét lên.



- Thế này là như thế nào hả, cậu định giấu tớ đến bao giờ, tại sao lại bị như vậy?- hóa ra là thế, giờ thì tôi biết lí do tại sao mỗi sáng khi trở về Ngọc Huệ lại có vẻ mệt mỏi và xanh xao như vậy rồi, tôi cũng hiểu tại sao dạo gần đây cô ấy không còn thay quần áo trước mặt tôi, Bích Như hay Lam Thiên nữa rồi, tôi hiểu tại sao một Bích Như ngày thường vui vẻ bỗng chốc lại trở nên trầm lặng ít nói hơn rồi. Hóa ra là như vậy đây, tên đó đúng là đồ cầm thú mà, dằn vặt cô ấy đến mức này. 



Khi nãy cô ấy bị người phụ nữ kia ấn xuống đường, quần áo lấm lem đất cát nên cần phải thay, cô ấy lấy cớ muốn tôi đi mua trứng với thuốc về cho cô ấy hóa ra là để che dấu tôi việc này.




Ack, việc này không thể kéo dài được lâu hơn nữa rồi, không sớm thì muộn tôi cũng phải ra đó thôi, phải làm sao bây giờ. ?



Tôi còn đang suy nghĩ, bỗng bên ngoài vang lên tiếng quát tháo, rồi tiếng mọi thứ rơi vỡ.



‘ Chát’



- Con khốn này, mày định gọi cho ai đấy hả? Đừng nghĩ là lừa được tao…



- Ông đúng là đồ cầm thú, thả tôi ra…- Ngọc Huệ hét lên.



Ngọc Huệ tỉnh lại rồi. Tôi vội vã chạy ra ngoài, lúc này tên Phi Hoành đang vung tay lên định tát Ngọc Huệ thêm phát nữa, tôi vội chạy đến ngăn. Liền bị hắn đẩy ra, hắn lấy cởi cái áo hắn đang mặc, xé ra, một phần nhét vào miệng Ngọc Huệ, một phần dùng để buộc chân cô ấy lại, sau đó trói cậu ấy vào cái chân bàn, không thể nhúc nhích. Ngọc Huệ nước mắt đầm đùa, khuôn mặt còn in năm đầu ngón tay đỏ ửng. Ánh mắt cằm thù nhìn Phi Hoành ,đầu tóc rũ rượi, quần áo xộc xệch.



- Ha ha, bây giờ thì không còn ai có thể làm phiền chúng ta được nữa.- hắn quay lại ôm lấy tôi, đè tôi xuống đất. Tôi vì bất ngờ nên không kịp né tránh. Hắn giữ chặt hai tay tôi lại, tôi co gối nên húc vào đũng quần hắn một phát. Hắn ‘hự’ lên một tiếng, tay lới lỏng ra, tôi thừa cơ bật dậy chạy đi. Chạy chưa được bao xa, tóc tôi đã bị hắn giật lại, mảng da trên đầu nhói lên đau đớn, hắn đẩy tôi vào tường. Cười đểu cáng.



- Hừ, mèo con, định chạy sao, em còn non tơ lắm.



Tôi chỉ kịp rủa hắn một câu, hắn đã dùng tay cởi phăng chiếc áo khoác ngoài của tôi ra, may mà bây giờ đang là mùa đông, tôi hiện tại đang mặc tận ba cái áo. Bố thí cho hắn một cái cũng không sao. Tôi dơ tay tát cho hắn một phát bồi thêm mất cái đạp vào chân rồi lại tiếp tục chạy. Không thể ra ngoài, nhưng tôi lại có thể chơi trò chốn tìm với hắn. Tôi vào trong một phòng nọ, nhanh tay khóa trái cửa lại. 



- Hừ, để xem ông định vào bằng cách nào?



Hắn đập cửa, nói lớn.



- Con khốn kia, mở cửa ra, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt à?



- Hứ, có ngon ông vào đây thử xem.-tôi thách thức.



- ….



Hắn không nói gì, tôi nghe thấy tiếng bước chân rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm. Sau đó nhận ra đây chính là phòng ngủ, có một cái giường rất lớn, và một cái tủ quần áo, một bàn trang điểm. 



Tôi dùng hết sức bình sinh của mình để kê cái bàn trang điểm bên cạnh giường ngủ ra đến cửa rồi chặn lại, như thế này thì hắn có vào bằng răng.



Nhưng người tính không bằng trời tính, tôi vừa mới thở phào nhẹ nhõm chưa được bao lâu, thì bỗng nghe thấy tiếng lách cách mở cửa. Tôi quên mất, , tôi đang ở trong hang cọp, đây là nhà của hắn, việc hắn có chìa khóa dự phòng để mở cửa phòng này cũng là điều dể hiểu thôi.



Cánh cửa mở ra, khuôn mặt dâm tà của hắn hiện ra trước mắt tôi. Mặt mũi tôi xám ngoét, tay run run nắm chặt, tiếp theo tôi nên làm gì đây?



Hắn dễ dàng đẩy cái bàn trang điểm sang một bên, khóa cửa lại rồi tiến về phía tôi.



- Mày nghĩ là mày có thể trốn được tao à.?- hắn tiến lên một bước, tôi run rẩy lùi lại một bước.



Tôi cứ tiếp tục lùi, cho đến khi chân đụng phải một cái gì đó, ngã nhào xuống giường. hắn chồm tới, tôi quẫy đạp, hét lên.



- Tránh xa tôi ra,.. thả tôi ra… cứu với…



Hắn dùng tay hắn ghim hai tay tôi lại, dung chân đè lên chân tôi không cho tôi rẫy rụa, tôi nhe răng ra cắn lấy hắn, hắn kêu lên một tiếng rồi vung tay tát tôi một phát. Cái tát rất mạnh, làm mặt tôi tên rân một hồi. Sau đó hắn điên lên, cởi áo của tôi ra.



- Buông ra…đừng…thả tôi ra- tôi không ngừng rãy rụa và gào thét, nhưng hắn cũng chẳng thèm để tâm vẫn tiếp tục cởi áo tôi ra cho đến khi trên người tôi còn lại đúng cái áo lót, bên tai tôi vang lên tiếng cười khả ố của hắn. Sống lưng tôi lạnh toát, nước mắt bắt đầu rơi ra chiếm cứ lấy vùng má. Hắn cúi xuống hôn lấy cổ tôi, môi hắn thô ráp miết trên da thịt tôi, tay cũng không yên phận mà véo lấy eo tôi. Tay hắn chạm đến đâu da gà da vịt tôi nổi đến đấy, cảm giác buồn nôn nghẹn ứ ở cổ.



Tôi còn nhớ lúc trước khi bị mấy tên du côn chặn đường, tôi suýt chút nữa thì bị chúng cưỡng bức, nhưng lúc đó Y Thần lại xuất hiện, hắn cứu tôi khỏi tay bọn người vô đạo đức đó, cho tôi mượn áo, cõng tôi về nhà.



Và đấy chỉ là ‘suýt chút nữa’ thôi, còn hiện tại thì không như vậy, làm gì có ai tới cứu tôi, Y Thần cũng sẽ chẳng biết mà đến cứu tôi đâu…



Tôi khóc, chỉ biết câm lặng mà khóc…



Sợ hãi, tuyệt vọng, bất lực…



Tay hắn luông xuống dưới, định cởi quần tôi ra.



Vừa lúc đó, cánh cửa phòng bật mở. Xô vào tường kêu ‘ rầm’ một tiếng rất lớn. Ngay sau đó là một tiếng chửi thề ‘mẹ kiếp’ tên Phi Hoành bị ai đó lôi dậy khỏi người tôi, đấm cho mấy cú đau đớn, tôi lúc này cũng không quan tâm đến người cứu mình là ai cho lắm, chỉ vộ vơ quần áo mặc vào người, rồi chạy thục mạng ra khỏi cửa, tôi muốn rời khỏi nơi quỷ quái này, càng nhanh càng tốt.