Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó?

Chương 28 : Rốt cuộc cũng biết anh là ai

Ngày đăng: 02:31 22/04/20


Sau hôm đó tôi bị ốm một trận, sốt li bì. Nằm lì ở nhà suốt, không ai biết cả, đầu đau như búa bổ, cổ họng khô khốc không nói nên lời. Có lúc thấy buồn, tủi thân rồi khóc, lúc lại ngồi thẫn thờ trên giường quẳng ánh mắt vào một nơi hư vô.



Người gõ cửa tôi không mở, kẻ gọi điện tôi chẳng thưa, tôi như cách li hoàn toàn với thế giới bên ngoài, ru rú ở nhà một mình ngặm nhấm nỗi đau.



Mãi đến tận mấy ngày sau đó tôi mới bình ổn lại được tâm trạng. Tôi nghĩ, khóc đủ rồi, đau lòng cũng đủ rồi. Ngày tháng hạnh hay những kí ức đẹp đẽ đó rồi cũng chỉ như mây trôi trên trời thổi một cái là bay đi, trên đời này làm gì có gì là mãi mãi, nếu tôi cứ cố chấp với quá khứ như vậy, cứ vẫn tin vào một ngày mai người đó sẽ trở về bên mình như thế. Mọi chuyện không những không tốt đẹp hơn, mà còn khiến bản thân tôi càng trở nên thê thảm hơn mà thôi.



Ngồi trước gương tôi lặng im ngắmnhìn thân ảnh mình trong đó, hốc mắt thâm sâu, sắc mặt nhợt nhạt. Tôi lẳng lặng cầm phấn son nên tô điểm cho khuôn mặt thêm vui tươi một chút. Mặc dù có trang điểm, có tô chát thêm một lớp phấn son thì nhìn tôi vẫn giống hồn ma chết trôi. Tôi lấy tay banh hai khoé môi nhếch lên, vẻ mặt cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Tôi khẽ thở dài, chưa bao giờ tôi thấy bất lực và coi thường bản thân mình như vậy. Chỉ một thất bại trong chuyện tình cảm thôi cũng khiến tôi trở nên thê thảm thân tàn thế này.



Buồn thì nói là buồn, vui thì nói là vui, che che giấu giấu không những không qua mắt được mọi người mà lại còn làm mình càng trở nên khó coi, suy nghĩ đó làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.



Tôi mặc kê. Xách túi đi làm.



Tính ra tôi nghỉ việc được một thời gian dài rồi, mặc dù đã xin phép và đã được chấp thuận, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình thật vô trách nghiệm, có chút lo sợ nếu như bị chỉ trích.



Đương lúc sải bước từ sảnh chính đến thang máy, bỗng có người túm tay tôi lôi lại.



- Chị ơi, khoan đã..



Tôi quay người lại nhìn, thoáng sững sờ bởi người con gái đứng trước mặt mình. Là Giai Di, cô ta đến tận công ty để tìm Y Thần. Mặt tôi đanh lại, hắng giọng nói.



- Có chuyện gì?- lần này tôi mới được nhìn kĩ Giai Di, quả thật đúng là một mĩ nhân, nước da trắng hồng rạng rỡ. Mái tóc dài mượt mà ôm lấy khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, hai má hơi ửng hồng. Đôi mắt to tròn, trong vắt, tĩnh lặng như hồ thu. Một cô gái thoáng nhìn có vẻ ngây thơ yếu đuối, nhưng lại toát lên sự kiều diễm cuốn hút khó mà cưỡng lại được.



- Chị có biết anh Y Thần không ạ, anh ấy là tổng giám đốc ở đây đó chị, chị biết phòng anh ấy ở đâu không? Chỉ cho em với.- giọng nói cô ấy trong veo như sương, cơ hồ như có một dòng suối nhỏ đang róc rách chảy vào tai.



Tôi im lặng một lúc, rồi chỉ cho Gia Di biết đường mà tìm đến phòng Y Thần, cô ấy rất vui, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ cảm ơn tôi. Tôi khẽ gật đầu, nói không có gì. Giai Di bước vào trong thang máy trước, hỏi tôi có muốn đi lên cùng không, tôi lắc, cô ấy tinh nghịch nhún vai, rồi vẫy tay chào tạm biệt tôi. Cánh cửa thang máy đóng lại, tôi thở hắt, không ngờ mình lại có thể đối mặt với tình địch một cách bình tĩnh như vậy. Đáng ra tôi phải nhảy bổ tới túm tóc cô, hỏi tại sao lại cướp người yêu của người khác. Hoặc nắm lấy tay cô gái đó, nước mắt lưng tròng, run giọng cầu xin cô ấy hãy trả Y Thần lại cho tôi mới phải.



Đừng nghĩ là tôi vị tha, chỉ là tôi sâu sắc hiểu được rằng, dù có làm gì đi chăng nữa, sự thật cũng chẳng thể thay đổi là bao, tất cả hoàn toàn không thể trở lại như lúc ban đầu.



Tôi khẽ cười nhạt, rồi cất bước đi lên phòng mình.



Chân tôi đã được tháo băng, đi lại cũng đã bình thường được như trước. Dù vậy, khoảng thời gian tôi nghỉ việc cũng khá dài, ai trong phòng cũng hỏi thăm tôi, hỏi tôi có khoẻ hẳn chưa mà đã đi làm rồi, chân còn đau không. Tôi lắc đầu cười cười, nói không sao. Họ rõ ràng là nhìn thấy mặt tôi nhợt nhạt quá, tưởng tôi vẫn bệnh.



* * *



Bộp có ai đó vội vã đi ra khỏi cửa không chú ý va phải người tôi, mấy tập tài liệu rơi xuống đất lộn xộn. Tôi thấy lỗi không hoàn toàn là do của người đó, thế nên tốt bụng cúi người xuống nhặt cùng. Lúc ngẩng lên đưa tập tài liệu lại cho người đó, tôi mới ngớ người ra.




Tại sao anh không nói trước, anh đã có người khác, không cần tôi nữa, không yêu tôi nữa. Nói sớm tôi biết sớm, tôi bớt đau sớm. Giấy sao gói được lửa, đằng nào cũng thế chẳng thà đau sớm còn hơn. Y Thần mà tôi biết từ bao giờ đã trở thành một người nhu nhược và thiếu quyết đoán như vậy chứ?





Huyền Vũ: Điều quan trọng không phải là anh có nói hay là không, đằng nào thì em cũng đã biết rồi, đúng không?



Tiểu Phong: Nhưng tôi muốn chính miệng anh nói với tôi





Ngày trước, khi ngồi trước bàn phím và ngõ từng dòng chữ, lúc nào tôi cũng cảm thấy rất vui và vô cùng hứng thú. Huyền Vũ đối với tôi mà nói, là một cái gì đó không thể gọi tên, tuy không thể gặp mặt, không thể nói chuyện trực tiếp, nhưng tôi luôn cảm thấy vô cùng qúy trọng người bạn online này của mình. Khi biết Huyền Vũ là Y Thần, tôi nửa vui tôi nửa buồn, vui là vì hắn vẫn luôn ở bên tôi, lắng nghe tôi nói, hiểu thấu tôi. Buồn là vì, trong số ít những người tôi tin tưởng lúc này, lại lừa dối tôi. Sự dối lừa không biết là tốt hay là xấu. Tôi thực sự đang rất rối loạn. Yêu có hận có, nửa muốn chấm một dấu chấm hết cho tất cả, nửa muốn thời gian quay trở về như lúc trước, níu lấy những mảnh quá khứ mỏng manh tươi đẹp của ngày xưa.



Tôi nhìn màn hình.





Huyền Vũ: (đang nhập văn bản)





Tôi không đợi được, liền tắt cửa sổ chat, cố gắng tập trung tiếp tục làm việc. Hắn thích làm gì thì làm. Mặc xác hắn.



Y Thần không hiểu tôi, tôi không trách, chính tôi cũng không hiểu hắn.



Tôi muốn hắn chính thức nói với tôi câu kết, hắn lại tưởng tôi nói tới chuyện khác, tôi muốn chính miệng hắn nói với chuyện đó. Mà chuyện đó ở đây, chính là việc hắn với Giai Di sẽ đính hôn với nhau. Vậy mà hôm đó hắn nói với tôi, tôi lại không thèm đọc.



Lúc biết chuyện là lúc Lam Thiên gọi điện cho tôi, chính cô ấy cũng khá bất ngờ về chuyện đó, muốn hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra. Tôi ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì. Lúc mở hộp thoại ra thì mới vỡ lẽ. Hai ngày sau đó, chính là ngày Y Thần đính hôn với Giai Di.



Tôi đúng là không thể hiểu được hắn, không thể hiểu được tại sao cơ sự lại diễn ra nhanh như vậy, đến mức này rồi. Chẳng khác nào sét đánh ngang tai, rạch ngang giữa đời.



Y Thần, hắn bảo tôi nếu có thể, hãy đến tham dự buổi đính hôn đó, chúc phúc cho hắn với Giai Di. Nhưng hắn đâu hiểu, với họ là hạnh phúc, còn với tôi là niềm đau. Chúc phúc cái gì, nên cười hay nên khóc tôi còn không biết nữa.



Nhưng tôi hiểu, Y Thần không muốn như thế, hắn nói vậy là để tôi đừng đến.



Nói như vậy, thì tôi nhất định phải đi rồi. Tôi không đi, thì đúng là quá hèn nhát, rụt cổ như rùa, né né tránh tránh cái gì chứ. Đằng nào tôi cũng phải đối mặt, cái gì đến rồi cũng sẽ đến thôi, nếu như đã không có khả năng quyết định, thay đổi tất cả, vậy thì chỉ còn một cách đó chính là đương đầu với nỗi sợ hãi của bản thân.



Tôi thích cách suy nghĩ này của chính mình, tôi đến đó, tuy không có ý định phá tan tiệc đính hôn đó, thì ít nhất cũng phải khiến tên Y Thần khó xử mớithôi. Tưởng đá được tôi là ngon lắm à, Tiểu Phong tôi đây không phải là loại có thể tùy tiện bắt nạt.