Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó?

Chương 32 : Sau tất cả

Ngày đăng: 02:31 22/04/20


Tôi đưa hắn về nhà, định bụng sẽ băng bó vết thương cho hắn, hoàn thành nghĩa vụ xong, sau đó đạp hắn ra khỏi cửa, đuổi về luôn. Nhưng tên này cứ thích dùng dằng, hắn bảo hắn cần đi tắm, tôi không chịu, bởi ở đây làm gì có quần áo của hắn, bảo hắn mặc lại bộ cũ á, có mà điên. Bảo hắn mặc tạm quần áo của tôi, hắn đời nào chịu.



Y Thần một mực muốn đi tắm, nói với tôi chốc sẽ có người đem quần áo đến, tôi nhận hộ hắn là được. Tôi còn chưa đồng ý, hắn đã nhảy vào phòng tắm, hỏi tôi có dám xông vào lôi hắn ra hay không?



Đành thôi vậy, tôi lấy quần áo, qua phòng chị Cố Vi tắm nhờ, chiếc ô vừa nãy tuy không nhỏ, nhưng đối với hai con người trưởng thành như chúng tôi lại không hề vừa vặn, thế nên tôi bị ướt mưa không ít, mặc dù Y Thần toàn nghiêng ô về phía tôi, hắn bị ướt cả nửa người. 



Tôi thấy vừa ngọt ngào vừa thấy có cái gì đó không đúng đắn, trong lòng hơi hoang mang, dường như những việc đang xảy ra đây khiến tôi khá vui, có thêm chút sức sống, nhưng hoa nào mà hoa chẳng tàn, mộng đẹp rồi có lúc phải tỉnh. Tôi một mực muốn giữ khoảng cách với Y Thần, một mặt không biết hắn đang nghĩ gì, một mặt lo sợ nếu lần này hắn đến rồi lại đi, tôi sẽ không quá luyến lưu mà đau lòng hồi tưởng.



Lúc trở về phòng, tôi thấy hắn đang cho con cá vàng trong chiếc bình thủy tinh đặt trên kệ bàn, thấy tôi bước vào, hắn ngước mắt nhìn nên.



- Dạo này em chăm sóc cho nó không được tốt thì phải?- hắn vẫn tiếp tục cho con cá ăn, tôi ngồi xuống ghế sôpha, dở những món đồ bông băng thuốc sát trùng ban nãy tiện đường chạy xuống dưới mua xem xem có đủ hay là không, bỏ ngoài tai câu nói của Y Thần, tôi đáp lấy lệ.



- Em không có nhiều thời gian mà quan tâm tới việc đó đâu. 



Thấy tôi nói vậy, Y Thần khẽ nhăn mày, sau đó đổ hết đống đồ thức ăn cho cá vào bình, phủi tay rồi bước về phía tôi. Thật ra con cá đó là do cả hai chúng tôi cùng chọn lựa trong lúc đi dạo chợ đêm. Tôi thắc mắc liệu tôi đối xử thậm tệ với con cá đó, hắn có buồn hay mảy may suy nghĩ hay không.



Y Thần ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi bắt đầu làm các thao tác rửa vết thương rồi lấy băng y tế dán lại, tôi làm rất chăm chú, không để tâm đến ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Bên ngoài đang mưa, trong này chỉ còn có tôi với người con trai đó. Tôi bỗng thấy trái tim mình ấm áp dần nên, cơ hồ còn tưởng quãng thời gian hạnh phúc trước đây chưa bao giờ bị vuột mất. 



Vừa rồi rõ ràng có nhắc hắn đừng để vết thương dính nước, vậy mà không thèm để tâm, làm tôi không khỏi cau mày.



- Xong rồi.- tôi vui vẻ dán nốt miếng băng y tế vào vết thương cuối cùng trên người Y Thần.



- Vẫn còn.



- Chỗ nào?- tôi nhìn lại một lượt, hoàn toàn không phát hiện ra thiếu xót của bản thân.



- Chỗ này- hắn đưa tay chỉ lên trán, trên đó có một vết xước không quá dài cũng không quá sâu.



Tôi lại dở đống đồ ý tế vừa mới cất đi ra, lấy một cái băng go, gạt mớ tóc mái của Y Thần sang một bên, nhẹ nhàng dán chiếc băng vào đó, chỉ là tóc hắn rất mền và mượt, tôi vừa mới gạt ra đám tóc vô kỉ luật đó lại rủ xuống che mất vết thương, khiến tôi phải loay hoay rất lâu mới có thể dán được miếng băng y tế vào.



Trong lúc vô tình, tôi dời ánh mắt sang nhìn Y Thần, hai ánh mắt chạm nhau, trong tôi như có một tia điện chạy xẹt qua, khiến cho trái tim bắt đầu đạp loạn hết cảlên.



Đôi mắt này, vầng trán này, sống mũi này, đôi môi này, gần trong gang tấc chỉ cách tôi có vài cm bé nhỏ. Những đường nét hoàn mĩ hài hoà nhất thời khiến tôi mê mẩn, bất động, đầu óc trở nên mụ mị chậm chạp.



Y Thần vòng một tay ra sau lưng tôi, ôm lấy tôi ép vào lồng ngực vững chắc của hắn, hắn cúi đầu xuống, đôi môi của tôi được hắn khoả lấp, mền mại mà ngọt ngào, từ từ tiến sâu vào trong khoang miệng tôi, hai đầu lưỡi vấn vít nhau, đầu óc tôi tê dại. Trong lòng như có một ngọn lửa đỏ rực đang cháy lên mãnh liệt. Tôi nhắm mắt lại, tham lam đón lấy những dư vị ngọt ngào đê mê. Nhất thời quên mất hành động này của cả hai thật quá nực cười.



Cho đến khi bản thân mình nhận thức được việc làm này , tôi mới vội vã đẩy hắn ra. Giống như bản nhạc trầm hùng được tấu nên đầy mê hoặc, bất ngờ dây đàn bị đứt, đến dư âm cũng không còn vương lại. Trong người tôi như có một dòng nước lạnh chảy từ núi băng vạn năm, ngày càng thấm dần, chảy trôi tới từng ngọn nguồn góc gách trong cơ thể, băng giá lạnh lẽo không tả được.



Y Thần ngạc nhiên nhìn tôi, tôi không có đủ can đảm để nhìn hắn, đành ngồi dịch lùi về phía sau, quay lưng lại phía hắn, né tránh ánh mắt hắn, cả người tôi lạnh toát, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt ấy, cảm nhận được sự bất lực đó, cảm nhận được cả sự thất vọng đó. Trái tim tôi đau đến nghẹt thở, tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này. 



Tuy rằng ngồi cạnh bên nhau đấy, mà khoảng cách xa tưởng chừng như cả một vòng trái đất không kém chỉ hơn.



- Chúng ta,quay lại với nhau đi, cứ như thế này mãi, anh không chịu được…- giọng nói trầm ấm vang nên sau lưng tôi. 



Tôi im lặng không nói gì, suy nghĩ xem ẩn ý sâu trong từng câu nói đó, tôi còn tưởng đó là một câu nói thật đau lòng, thế nên mới chậm chạp suy xét từng câu chữ, lúc não bộ nhận thức được, tôi mới sửng sốt quay lại nhìn Y Thần , không dám tin vào mắt mình, không dám tin vào tai mình.



Hắn nói chúng tôi nên quay lại như lúc ban đầu sao, giống như chưa có gì xảy ra?



Tôi sửng sốt nhìn hắn, không biết nên trả lời thế nào, trong lòng trào dâng cảm xúc vui sướng lạ kì, hóa ra người hắn yêu nhất vẫn là tôi, đó là điều hạnh phúc tuyệt vời nhất trên đời không dễ gì có được.



Y Thần chăm chú nhìn tôi, dè dặt nói tiếp.



- Thế nhưng, nếu như anh không thể đem đến cho em một cuộc sống hạnh phúc vẹn tròn, em có trách anh không?



-…- Tôi quên mất một điều, còn Giai Di thì sao, dù gì hai người đó cũng đã đính hôn với nhau, làm gì còn chỗ cho tôi chen chân vào- Anh đang thương hại em đúng không?



Hạnh phúc không vẹn tròn, hắn và Gia Di kiểu gì cũng lấy nhau, hắn vẫn muốn tôi ở lại bên cạnh hắn, ý muốn nói, tôi là kẻ thứ ba hay sao?



Tôi không hiểu, trông tôi đáng thương lắm sao, thảm hại lắm sao?



- Anh không có ý nói như vậy…



- Vậy thì là gì chứ. Tôi nói cho anh biết, tôi Nhất Tiểu Phong, cả đời này cũng không bao giờ thèm chấp nhận cái sự thương hại từ bi giả tạo của mấy người. Anh tưởng anh quan trọng với tôi lắm sao, tưởng tôi không lỡ rời xa anh lắm à. Vương Y Thần, tôi nói cho anh biết, anh đã quá kiêu ngạo rồi, anh đã đánh giá quá cao bản thân mình rồi. Tôi dù có ra sao đi chăng nữa, có bị dày vò đến chết đi chăng nữa cũng không cần mấy người bận tâm, càng không thèm sự thương hại của hai người, tôi không cần, không cần…- tôi phẫn nộ hét nên. Trong người như có một ngọn lửa đỏ rực đang bùng phát, ngày càng cháy nan ra. Tôi chưa nói với họ rằng, sự chịu đựng của tôi có giới hạn hay sao.



Tôi không phải cái hộp gây công quỹ, càng không cần họ góp công tạo đức.



- Ý anh không phải như vậy, em nghe anh nói đã- Y Thần kéo tay tôi, nhưng tôi tức giận gạt tay hắn ra, vô tình khiến chiếc bình cá trên bàn rơi xuống, vỡ tan thành từng mảnh thủy tinh sắc nhọn, nằm la liệt trên mặt đất, ánh sáng long lanh le lói như cứa vào tim tôi,. Con cá nằm trong vũng nước, thoi thóp thở, con cá Tâm tâm, con cá Y Thần đã mua tặng cho tôi, nói tôi hãy chăm sóc nó cẩn thận, giống như coi trọng tình cảm của hắn dành cho tôi, bảo vệ Tâm Tâm, cũng như bảo vệ tình yêu của cả hai đứa tôi.



Một bầu không khí chết lặng bao chùm lấy căn phòng…



Con cá nhỏ nằm đó, rồi cũng nghẹt thở mà chết, cũng giống như tình cảm của hai ta lúc này, đau đớn mà lụi tàn.



- Vậy thì là gì chứ?- tôi cười cay đắng, nước mắt đã rơi tự khi nào, tôi tiện tay đưa nên quyệt đi một cách vô cùng dứt khoát, trừng mắt nhìn Y Thần, tôi muốn hắn nhìn thấy sự căm hận của tôi, sự tuyệt vọng của tôi, để mãi mãi sau này khi hắn nhớ đến, sẽ không bao giờ quên, luôn phải bận lòng, hắn không được phép hạnh phúc hơn cả tôi.



Nhưng khi nhìn thấy sự sững sờ trong đôi mắt đẹp ấy, tôi lại có cảm giác mình là một kẻ vô cùng xấu xa.



Tôi đúng là một con người ích kỉ, phải không?



Tôi ngồi xuống, tâm tình dịu lại đôi chút.





‘Không đơn giản là câu nói ‘ Anh yêu em’, không đơn giản là những rung động xuyến xao trong trái tim. Mà là sự mãn nguyện khi nhìn thấy người mình yêu mỉn cười, là cam tâm tình nguyện làm mọi thứ để cho người mình yêu có được hạnh phúc vẹn tròn.’




* * *



Từ này trở đi, trên con đường của Y Thần, sẽ không còn hình bóng một cô gái ngốc nghếch là tôi, thay vào đó, sẽ là một người con gái khác, hiểu hắn hơn, cách yêu cũng làm hắn vui hơn, luôn làm hắn mỉn cười, không làm hắn phải ưu phiền nghĩ suy, cuộc sống sẽ tươi đẹp hơn, như một đoá hương dương luôn hướng về mặt trời, luôn luôn hạnh phúc, luôn luôn cười vui. Còn tôi thì sao, tôi chỉ khiến hắn mệt mỏi, ưu phiền, ngoài ra không còn tác dụng gì khác, nông cạn bốc đồng, trẻ con ngớ ngẩn. Hắn chắc đã mệt mỏi về tôi nhiều lắm, còn tôi cũng mệt mỏi lắm rồi.



Thế nhưng, nếu không có hắn thì sao, tôi chẳng khác nào như cá thiếu nước, như chim trong lồng, như bầu trời thiếu ôxi, con người tôi không thể thở, cũng sẽ chẳng thể sống sót, cuối cùng vẫn phải chết đi, đau đớn dằn vặt, một cái kết chẳng hề có hậu chút nào. 



Cuối cùng vẫn sẽ nhận lấy khổ đau về mình, vậy tại sao tôi lại không dám đánh cược. Canh bạc lớn nhất trong cuộc đời, dù biết khả năng thắng cược là không lớn, nhưng tôi vẫn muốn một lần đánh cược, mang cả trái tim và hồi ức, mang cả tình yêu vào trong ván bài này. Nếu như thua, ít ra điều tôi nhận lại được cũng sẽ là lí do để tôi từ bỏ tất cả.



Tôi vội vã lao về phía trước, tôi không bắt taxi, cũng quyết định không đi xe buýt, tôi sợ nếu như đường có tắc, tôi sẽ bị muộn, chậm mất một giây là lỡ làng cả đời. Tôi hết va vào người này lại đập vào người kia, cũng không buồn xin lỗi, mặc kệ người khác có mắng chửi coi tôi như kẻ điên cuồng chạy loạn trên đường.



- Á…………



Cả người tôi bổ nhào về phía trước, cũng may phản ứng kịp thời nếu không thì đã ngã vều cằm, đầu gối tôi bị trầy,rơm rớm máu, tay chân cũng có vài vết xước. Ánh mắt tôi trống rỗng nhìn một chiếc giày cao gót của mình bị tung đế, tôi than thầm than, ông trời rõ ràng là đang muốn thử thách tôi đây mà, đang muốn làm khó tôi đây mà.



Không do dự, tôi lồm cồm bò dậy, phủi qua quýt bụi trên người, xoa xoa tay chân, rồi cầm đôi giày đã bị gãy gót một chiếc, quẳng luôn vào cái thùng rác không xa. Sau đó lại tiếp tục chạy về phía trước. Hồ Thiên Hà, hồ nước lớn nhất trong thành phố, nằm ở trung tâm thành phố, từ đây đến đó cũng phải mấy gần nửa tiếng đồng hồ, tôi guồng chân chạy, không ngừng nhủ thầm trong lòng, phải chạy thật nhanh, nhanh nữa, không có sẽ không kịp mất.



Dòng người xô bồ ngược xuôi, tôi chạy lướt qua những con người xa lạ ấy. Có cảm giác như mình đang chạy ngược với dòng thời gian, mọi thứ cứ vun vút lao về phía sau. Nhịp tim tôi đập càng lúc càng nhanh càng lúc càng mạnh, mồ hôi mổ kê nhễ nhại trên trán, tóc tai tôi dối bù, quần áo xộc xệch, bộ dạng lếch thếch không lỡ nhìn.



Cuối cùng tôi cũng tới nơi. Không lãng phí thời gian để nghỉ ngơi lấy sức, tôi điên cuồng chạy vòng quanh hồ Thiên Hà, mắt láo liếng tìm kiếm, không dám lơ là, chỉ sợ vì một sơ suốt duy nhất, mà để hình bóng ấy lọt khỏi tầm mắt, không thể nhìn thấy, sau này cũng sẽ không còn cơ hội để nhìn thấy.



Đi hết cả nửa vòng quanh hồ, tôi vẫn không thể tìm thấy, trái tim tôi run rẩy, sự sợ hãi bắt đầu lan dần trong ý thức, nhấn chìm tôi, tại sao lại không thấy, chẳng lẽ hắn đã đi rồi ư, không còn đợi tôi nữa ư?



Càng tìm tôi càng hoảng loạn, chân tay mệt mỏi rã rời, tôi chuyển từ chạy sang đi bộ, bàn chân trần bước từng bước không vững trên nền đường lạnh giá, thế nhưng tôi lại có cảm giác như đang bước đi trên hàng ngàn hàng vạn mũi kim nhỏ nhọn hoắt, mỗi bước chân đau đớn vô cùng. Những tia nhìn đen tối bắt đầu choáng lấy tầm nhìn của tôi. Gió ào ào thổi tới , cắt ngang qua má, không gian dần chìm vào trong bóng tối, mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt dần, tôi lắc lắc đầu để cho đầu óc tỉnh táo. Tự nhắc nhở bản thân. Không được ngất đi, nhất là trong lúc nào.



Tôi vừa đi vừa gào to hai tiếng Y Thần, cổ họng tôi khô khốc, thế là mặc dù có cố gắng như thế nào. Tiếng gọi của tôi cũng vẫn bị chìm vào trong khoảng không gian rộng lớn. Tôi quyết định sẽ không lãng phí sức lực của mình để mà gào thét trong vô vọng, vẫn là nên giữ sức để chạy đi tìm thì hơn. Và tôi đã quyết định đúng, ánh mắt tôi dừng lại ở một nơi cách tôi một khoảng không xa, nơi đó có một người đang đứng đó, bóng lưng thẳng tắp cao dáo. Đứng quay lưng lại phía tôi, ngoảnh mặt nhìn về phía bên kia của hồ.



Trái tim tôi đánh mạnh một cái, tôi không dám tin, cứ đứng chôn chân tại một chỗ, tôi sợ đó là ảo giác, chỉ cần chớp mắt một cái là bóng hình đó sẽ tan biến vào gió đêm lạnh lẽo.



Mất một lúc lâu sau, tôi mới định thần lại được, từ từ tiến về phía trước, khoảng cách tuy không xa, nhưng tôi lại cảm thấy nó rất dài, quãng đường dài nhất từ trước tới nay tôi bước qua. 



Niềm xúc động dâng trào, nước mắt tôi ừng ầng vỡ ra, chiếm cứ lấy vùng má. Tôi ở ngay sau lưngY Thần, nhưng hắn không nhận ra, vẫn hướng mắt về phía hồ nước. Bóng lưng lạnh lùng quay lại phía tôi, điều tôi sợ nhất trên đời, chính là hắn quay lưng lại với tôi.



Tôi từ từ bước đến, vươn tay ra ôm lấy hắn từ phía sau. Tay tôi xiết chặt, mặt áp sát lưng hắn, Y Thần có hơi giật mình, nhưng không ngoảnh lại, vẫn đứng yên như cũ, để mặc tôi ôm lấy hắn. Nước mắt tôi chảy ra, nhanh chóng thấm đẫm lưng áo hắn, tôi cắn chặt môi, kìm nén tiếng khóc nức nỡ vỡ òa. Cả hai cùng im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng gió lay cây ào ào, xa xa văng vẳng bài nhạc buồn thê lương.



- Giai Di..- cuối cùng vẫn là Y Thần nên tiếng trước, nhưng người hắn gọi tên không phải là tôi, hắn vẫn chưa biết người đến là tôi.



Tôi im lặng, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.



- Em đã suy nghĩ kĩ chưa?- hắn nói đều đều, tôi hoàn toàn không cảm nhận được cũng như đoán ra được suy nghĩ và cảm xúc của hắn lúc này. Dừng lại một lúc, hắn nói tiếp- Nếu bây giờ chúng ta cùng đi, anh chỉ sợ sau này em sẽ hối hận. Em là một cô gái tốt, trên đời này cũng rất nhiều người con trai khác tốt hơn anh, có thểyêu em. Còn anh thì không thể, cũng không thể đem đến cho em được hạnh phúc. Nhưng mà, anh lại không nỡ, Giai Di, em vẫn nên suy nghĩ thật kĩ thì hơn.



Tôi im lặng lắng nghe, không biết nên trả lời thế nào, bởi câu hỏi đó đâu có dành cho tôi . Bỗng dưng tôi có cảm giác, mình giống như đang nghe nén chuyện của người khác vậy.



- Giai Di..- Thấy tôi không nói gì, cũng không phản ứng gì, chỉ nhất mực ôm lấy hắn khư khư, Y Thần mất kiên nhẫn, vội quay người lại, vừa nhìn thấy tôi, hắn sững sờ, không hiểu là do bộ dạng của tôi lúc này, hay người đến lại là tôi. Hay, người hắn muốn là Giai Di.- Em..



- Y Thần, anh định đi đâu? Giai Di đã nói hết cho em rồi. Anh cứ nói đi là đi, em không chịu. Anh không được đi đâu cả, ở lại đây với em, cho dù anh có muốn đi thì cũng đừng có hòng, em sẽ không buông anh ra đâu, anh cũng đừng mong có cơ hội trốn thoát.- tôi từ nài nỉ chuyển sang đe dọa, Y Thần vẫn sững sờ nhìn tôi. 



Tôi không rõ hắn đang nghĩ cái gì, liệu rằng khi tôi nói không muốn hắn đi, hắn vẫn sẽ quyết định ở lại. Điều này tôi không chắc, càng sợ hãi hơn khi thấy biểu hiện của hắn lại do dự như thế, khoảng thời gian im lặng như kéo dài như bóp chết sự kiên nhẫn của tôi. 



- Được rồi, anh không đi nữa.- Y Thần đưa tay lên lau nước mắt cho tôi, dịu dàng vuốt má tôi, tiện tay gạt đi mấy lọn tóc rối bời lòa xòa trước chán tôi. Cảm xúc của tôi vỡ òa, như là vui mừng, như là hạnh phúc, trào dâng mãnh liệt như thủy triều lan khắp tâm trí tứ tri. Tôi xúc động không nói nên lời, mắt ung úng nước ngưới lên nhìn hắn, nói.



- Thật chứ?



- Mà kể cả nếu như em không đến, anh cũng sẽ không đi.- hắn đưa tay lên xoa đầu tôi, ôm lấy tôi vào lòng, má tôi áp nên ngực hắn, ấm áp lạ kì.- Em ở đâu, anh cũng sẽ ở đó, trước đây là thế, bây giờ cũng vậy, sau này cũng sẽ không thay đổi.



Tôi xúc động không nói nên lời, kì thực còn gì nữa đâu để mà nói, bao nhiêu khúc mắc bao nhiêu xót xa đều tan biến như gió chỉ sau câu nói đó. Nước mắt tôi không ngừng rở ra, trước kia, tôi nghĩ chỉ khi nào người ta buồn, người ta đau khổ thì mới lấy nước mắt để trút bỏ những nỗi đâu trong lòng. Bây giờ thì tôi tin rồi, hóa ra vẫn còn có cái được gọi là nước mắt hạnh phúc. 



Một tiếng thở dài lướt qua tai tôi, cả hai chúng tôi cùng im lặng, ôm lấy nhau cùng cảm nhận dư vị quý giá của tình yêu. Bỗng dưng Y Thần đẩy tôi ra, tôi ngơ ngác nhìn hắn. 



Hắn nắm lấy bàn tay tôi đưa lên, bàn tay nhỏ bé của tôi đặt trên bàn tay to lớn dày dặn của hắn. Tôi vẫn không hiểu Y Thần định làm gì, ngước mắt khó hiểu nhìn lên, hắn không để ý đến tôi, cúi đầu xuống. Bỗng dưng ngón tay tôi có cảm giác lành lạnh, tôi đưa mắt nhìn xuống, tim suýt nữa thì nhảy ra cả bên ngoài.



- Y Thần… cái này…- tôi lắp bắp không nói lên lời, viên kim cương được đính trên chiếc nhẫn đeo trên ngón tay tôi tỏa sáng lấp lánh. Là chiếc nhẫn Y Thần tặng cho tôi, là thứ trói buộc cả hai chúng tôi lại với nhau, là thứ mà tôi đã đang tâm vứt bỏ. Bây giờ lại trở về bên tôi.



Giai Di có nói nhìn thấy hắn tìm kiếm cái gì đó trong đống cỏ, nhưng không nói rằng đã tìm lại được hay không, tôi còn ngỡ rằng mình sẽ không bao giơ nhìn thấy nó nữa. Khi vứt chiếc nhẫn ấy đi, tôi đã hối hận biết bao.



- Từ giờ trở đi, không được tháo nó ra, cũng không được vứt đi nhớ không?- Y Thần ngõ nhẹ nên đầu tôi, khẽ trách, tôi không biết hắn đã vất vả như thế nào mới tìm được chiếc nhẫn này, cũng không biết làm gì ngoài gật đầu chấp thuận.- Tiểu Phong, anh có một chuyện muốn hỏi em.



Tôi ngơ ngác nhìn hắn, rồi lại gật đầu.



- Em có đồng ý làm vợ anh không?



Lúc đó, tôi còn tưởng mình nghe nhầm, một lúc lâu sau mới nhận thức được rằng, Y Thần, hắn đang cầu hôn tôi.



Tôi xúc động không nói lên lời, vừa bối dối vừa không biết nên trả lời thế nào cho lãng mạng. 



Trên trời sao sáng đang ganh nhau lấp lánh, in bóng xuống mặt nước dập dềnh. Gió thoảng qua dịu nhẹ, mang theo mùi hương ngai ngái mát lạnh. Tôi hít một hơi thật sau, cuối cùng, không do dự nói.



- Em đồng ý. 





-Hết-





Ngày 16, tháng 8 năm 2015