Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó?

Chương 7 : Ảo vọng

Ngày đăng: 02:31 22/04/20






 



Giỏi cũng được, không giỏi cũng chẳng sao. Tôi quay người, dợm bước về phía trước.



- Này, sao cậu cứ đi theo tôi hoài vậy?- tôi bực tức quay người lại hỏi khi phát hiện ra Y Thần cứ lẽo đẽo đi theo mình.



- Không phải là đi theo, mà là cùng đường thôi.- hắn thản nhiên đáp trả.



Cùng đường? Không phải lúc nãy hắn định về nhà sao, chạy theo tôi chỉ để lấy sách vở, tôi cũng đưa cho rồi. Hay là, hắn định đưa tôi ra bến xe buýt rồi mới quay về.



- Cậu đi đâu?



- Ra biển.



- Hử...sao lại ra biển vào giờ này- hắn bị khùng rồi chắc.- sao không vào nhà?



- Thì ra đó cho tình rượu, với lại thìa khoá cổng tôi đánh rơi đâu mất rồi, vào bằng niềm tin à?



Ừ, phải ha, bảo sao ban nãy hắn loay hoa loay hoay mãi, hóa ra là tìm thìa khoá cổng. Có cái thìa khoá cổng thôi mà cũng làm mất. Đồ hậu đậu này...



Bấy giờ, tôi chỉ nghĩ được có vậy, sau này ngẫm lại, trong nhà cậu ấy có bao nhiêu người giúp việc như vậy. Muốn vào nhà thì chỉ cần gọi họ ra mở cửa thôi, điện thoại để làm gì cơ chứ?



Hoá ra không phải hắn không vào được, mà là cố tình không muốn vào, cố tình đi theo tôi.



Lâu lắm rồi tôi không ra biển chơi, chắc phải mấy năm rồi, cuộc sống bận rộn hơn trước, thời gian cũng như bị rút ngắn đi khiến cho chúng ta nhất thời không thể nhìn thấy cái tốt đẹp ngay trước mắt, mà cứ mải đuổi theo những thứ xa vời mà chẳng biết để làm gì. Giống như câu nói hạnh phúc ở ngay trước mắt nhưng chúng ta lại tự đặt nó ra xa.



Nhiều năm sau đó, tôi mới thấm thía được phần nào câu nói ấy.



- Hay là cậu cũng đi cùng tôi đi . - Cậu ấy đột nhiên hỏi.



- Cậu thích thì đi một mình đi, rủ tôi theo làm gì?



- Tôi sợ ma.



- Ặc... - hắn không đùa đấy chứ, cao to chững chạc như hắn mà sợ ma á. Bốc phét ấy, tôi nhớ là có dịp chúng tôi đi cắm trai hồi đầu lớp 11, hắn chẳng dọa ma các bạn nữ khác như điên, trong đó có cả tôi.



Tôi bẩm sinh đã sợ ma rồi, hắn rủ ai không rủ lại đem chuyện ma mảnh ra nói, tôi một mực lắc đầu.



- Kệ cậu, muốn đi thì đi một mình đi, ai bảo uống rượu cho lắm vào.



- Cậu không đi cũng được thôi, nhưng tôi đảm bảo rằng tờ giấy mà cậu đưa cho tôi ngày mai sẽ được cả trường biết đến.



Hắn đang đe doạ tôi sao?



- Với lại vì cậu mà tôi đứng đợi cả đêm dưới mưa đã thế còn bị cho leo cây nữa...



Tôi để ý thấy, hôm nay hắn nói hơi nhiều thì phải, bình thường ở lớp chúng tôi không hay nói chuyện với nhau cho lắm. Tôi căn bản kiệm lời, hắn ít nói cũng không kém.



Chắc là do hôm nay say sỉn nên mồm miệng được thể bù loa. Lại còn bày đặt ăn vạ tôi nữa chứ.



Tôi thầm nghĩ, hắn đang không tình táo thế này, bước đi cũng có vài phần xiêu vẹo thập phần không vững, nhà thì không vào được.



Đi lang thang ngoài đường có lẽ sẽ rất nguy hiểm. Nể tình hắn chịu đợi tôi, à không, Lăng Di ngốc nghếch ấy. Không biết là bao lâu dưới trời mưa không nhỏ.



Lại còn vụ cứu tôi thoát khỏi mấy tên du côn khi trước nữa. Tôi không thích nợ lần ai quá nhiều, thôi được, lần này coi như đáp trả ơn cứu mạng của hắn.



Biển buổi tối vô cùng đẹp, đi chuyến này cũng không phải là quá thiệt thòi. Lâu rồi tôi không tới đó, mơ hồ đã quên đi, chỉ nhớ là rất đẹp.



Chúng tôi đi tới đó bằng xe buýt, Y Thần lần đầu tiên đi xe buýt thì phải, điệu bộ vô cùng thú vị. Đến lúc trả tiền xe lại rút tờ năm trăm nghìn ra trả, làm trên trán người thu phí chảy dài mấy vạch đen xì. Tôi cũng không nhịn được mà phì cười, hắn tìm mãi trong ví mà không có tiền lẻ, tôi quyết định lấy tiền ra trả hộ hắn.



Đến nơi, chân vừa chạm đất thì mùi gió biển mặn chát đã xộc thẳng vào cánh mũi tôi, vừa mặn vừa lạnh. Cảm giác thích thú vô cùng, tôi ra sức hít hà, sau đó lăng xăng chạy trước, lon ton trên bãi biển vắng vẻ.



Y Thần đút tay túi quần lững thững bước theo sau, thầnsắc không rõ ràng, tôi ngoảnh lại cười cười rồi chạy tiếp. Dang hai tay mở rộng hết cỡ, hít một hơi ngập tràn phế quản rồi thở ra, dễ chịu cực, giống như vừa trút đi được một gánh nặng, một nỗi mệt nhoài, một nỗi âu phiền chảy trôi hết ra ngoài, làm cho cơ thể cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn rất nhiều.



Một cách để xả xì-trét hiệu quả.



Thu vào trong tầm mắt của tôi là một vùng trời thăm thẳm và vô tận. Trên trời, chênh chếch về một phương là vầng trăng tròn sáng trong dịu dàng, nhượng lại cả một bầu trời rộng lớn cho hàng ngàn hàng vạn vì tinh tú, lấp lánh những chấm nhỏ li ti trên nền trời tối đen như mực. Giống như ai đó cầm một nắm nhũ kim tuyến, vẩy lên nền trời .



 



Cả bầu trời soi gương trên mặt nước. Giống như đang có cả hai thế giới song song cùng tồn tại.



Gió thổi mạnh hất tung cả mái tóc xoã dài của tôi, hất tung cả vạt áo của Y Thần đang đứng phía sau lưng tôi. Cái lạnh làm người ta trở nên tỉnh táo hơn nhiều.



- Đẹp quá.- tôi buộc miệng thốt lên.



Y Thần không nói gì, dưới ánh trăng nhàn nhạt, gương mặt hắn tôi lờ mờ thấy rõ, có vẻ như đang cười, hoặc cũng có thể không. Đôi mắt hắn rất sáng, chiếc khuyên tai bằng kim cương cũng phát ra ánh sáng lúc có lúc không, loé lên tựa một vì sao nhỏ đi lạc.



 



Chúng tôi không nói gì nữa, chỉ chầm chậm đi bộ trên nền cát, thi thoảng có những con sóng ùa tới, tôi lại nhảy dựng lên chạy nhanh lên bờ, giống như trò đuổi bắt vậy, hồi nhỏ khi đi tắm biển tôi vô cùng thích trò này. Bây giờ lớn lên, vì lâu không chơi, nên độ thích thú không những không giảm mà còn được tăng lên.



Y Thần thấy tôi cứ lăng xăng như vậy liền mắng là đồ trẻ con, tôi liền phản bác lại, chúng tôi lại cãi nhau nảy lửa chỉ vì một lí do vô cùng lãng xẹt. Tôi ức chế lôi hắn ẩn xuống nước, nhưng gậy ông đập lưng ông thế nào mà lôi không nổi, lại bị hắn kéo tay xuống, hậu quả là bị sóng đánh cho ướt giày ướt quần.



- Á... - tôi bất lực nhìn xuống dưới chân, đi giày ướt quả thật rất khó chịu.



- Ha..ha - Hắn còn cười được, tên đáng ghét.



Thấy tôi không nói gì, hắn chắc tưởng tôi giận thật, bèn lấn tới xem xét vẻ mặt của tôi. Nhưng do trời tối quá, hắn không nhìn rõ, lại càng dí sát vào mặt tôi. Tôi nhất thời đỏ mặt, bèn đưa tay ẩy hắn ra.



- Vậy thì cởi giày ra là được chứ gì?
- A…sao đổi ngôi kìa



 



Thấy tôi hét lên như vậy, Y Thần cũng ngước lên theo, rồi phán một câu xanh rờn.



 



-Còn tưởng đĩa bay, chỉ là một ngôi sao thôi mà, đồ đơn giản.



 



- Hứ, cậu thì biết cái gì chứ. Người ta quan niệm rằng, mỗi người đều có một ngôi sao chiếu mệnh trên bầu trời, khi người đó chết thì ngôi sao đó sẽ tắt. nên khi nhìn lên bầu trời thấy một ngôi sao băng thì tức là người đó vừa chết và bay lên thiên đàng.- tôi tỏ ra uyên bác, thật ra cái này là lúc nhỏ được bà kể cho nghe.



 



- Vậy thì liên quan gì đến sao đổi ngôi.



 



- Ơ, thế sao đổi ngôi không phải là sao băng hay sao?



 



- Phải, mà cũng không phải, đừng có nói với tôi là cậu chưa nhìn thấy sao băng bao giờ nhé!



 



- A…đúng chưa thấy. vậy cậu thấy rồi chắc.



 



- Ừ.



 



- Có đẹp không?- tôi tỏ ra hào hứng hơn, chồm lên phía trước.



 



- Cũng bình thường thôi.



 



- Người ta nói, khi thấy sao băng rơi, mỗi người sẽ có thể ước một điều ước và nó sẽ thành sự thật.



 



- Cậu mê tín quá rồi đấy.



 



- Cái gì mà mê tín chứ?- tôi tỏ ra hơi bực bội- có cậu không biết gì mà nói thì có.



 



- Vậy được, nếu sau này cậu đỗ vào trường đại học Thanh Khê, tôi sẽ đưa cậu đi xem sao băng, lúc đấy tha hồ mà ước, để xem, điều ước đấy có thể thành hiện thực được hay không?



 



- Thật á, cậu đưa tôi đi xem sao băng á?



 



- Còn phải xem cậu có thể thi đỗ vào Thanh Khê hay không.



 



- Dĩ nhiên rồi- tôi vô cùng vui vẻ, nghe nói sao băng rất đẹp, được đi xem thì phải đỗ vào Thanh Khê ư?



 



Được thôi, tôi sẽ cố gắng mới được .



 



- Về thôi.



 



- Ừ- tôi vui vẻ đáp trả.



 



 



Về tới nhà, tôi đem chuyện Y Thần sau khi đọc tờ giấy đó cho Lăng Di, con bé tiếc hời hợt, cứ lèo nhèo mãi không yên. Tôi thấy thật buồn cười.



 



Mà , cậu ta việc gì phải đợi chờ như thế nhỉ?