Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em

Chương 11 : Ý trung nhân

Ngày đăng: 18:47 18/04/20


Khi mọi người xung quanh nói cười, Chương Tranh Lam chỉ lẳng lặng nhấm nháp tách trà. Thật ra, ngay từ đầu anh đã tìm hiểu và biết quan hệ giữa La Trí và Thủy Quang. Đúng là anh muốn tìm hiểu thêm về cô, nhưng cũng không muốn biết quá nhiều.



Anh không cho rằng đây là hành vi hèn nhát. Đúng, anh chưa từng sợ hãi điều gì cả.



Chương Tranh Lam nhìn những lá trà chìm xuống đáy cốc, nhớ lại tối qua trong hành lanh tối om, anh đã kéo tay áo cô và nói: “Tiêu Thủy Quang, lời em nói không tính.”



Cô chầm chậm gỡ tay anh ra, khẽ hỏi: “Anh hà tất phải làm vậy?”



Anh cười khổ, đã biết trước cô sẽ nói như vậy mà sao vẫn thấy vô cùng khó chịu. 



Đúng thế, hà tất phải làm vậy? Giữa họ chỉ là tình một đêm, cô tránh nó như tránh rắn rết, còn anh lại giống như bị ma nhập, từng bước từng bước chìm sâu vào đó.



Anh lại không kìm được tự cười nhạo mình. “Là tôi không biết xấu hổ, chạy đến đây diễn kịch cho em xem. Tiêu Thủy Quang, khi nhận ra tôi là ai, em đã rất hối hận đúng không?”



Một lúc lâu sau, anh mới nghe thấy cô trả lời: “Tôi đã quên đêm đó rồi, cũng xin anh hãy quên đi.”



Anh nhìn cô, khoảng cách giữa họ rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, đồng thời lại như cách trăm sông nghìn núi.



Anh vô thức đưa tay lên, cô lại cẩn trọng dựa vào tường, quay đầu né tránh.



Bàn tay anh dừng lại giữa không trung một cách ngượng ngùng, cuối cùng từ từ hạ xuống, mấy ngày liền bị cảm cúm khiến miệng anh đắng ngắt. “Nếu tôi nói tôi không quên nổi thì sao?”  Đó là câu nói cuối cùng trước khi anh bỏ đi.



Một người thấy Chương Tranh Lam chỉ im lặng liền nói đùa: “Sếp, chẳng phải anh chỉ bị cảm cúm thôi sao? Sao em cảm thấy đến tính cách của anh cũng trở nên thâm trầm vậy?”



Chương Tranh Lam khẽ cười, chẳng buồn để y đến lời trêu chọc đó.




Thích Mẫn muốn đứng lên giúp nhưng bị bà Chương ngăn lại ngay lập tức. “Cháu ngồi đi, ngồi đi, nói chuyện nhiều vào!” Nói rồi bà vui vẻ đi vào bếp.



Chương Tranh Lam không biết làm thế nào, may mà tiếp khách cũng được coi là sở trường của anh.



“Cô Thích, hôm nay cô được nghỉ sao?” Anh hỏi



“Vâng, nghỉ luân phiên.” Càng nhìn gần, Thích Mẫn càng thấy anh đẹp trai. “Nhà anh trang trí đẹp quá, anh tự thiết kể à?”



“Không phải, bạn tôi thiết kế giúp.”Chương Tranh Lam đáp.



Hai người nói chuyện một lúc, Chương Tranh Lam thấy bà Chương vẫn chưa ra, liền nói: “Tôi vào bếp xem thế nào, cô cứ ngồi chơi nhé.”



Chương Tranh Lam vừa vào bếp, bà Chương đang chậm rãi rửa hoa quả liền chau mày, hỏi: “Con vào đây làm gì?”



”Mẹ, nước cờ này của mẹ lộ liễu quá đấy!” Chương Tranh Lam đáp.



Bà Chương xếp hoa quả vào đĩa, lườm con trai một cái. “Cô gái tốt thế này, con mới gặp một lần đã gạt người ta sang một bên, con cố ý đối đầu với mẹ phải không? Mẹ nói cho con biết, mẹ rất thích Thích Mẫn, bất luận con có vui hay không cũng phải tiếp đãi nó tử tế cho mẹ.”



Chương Tranh Lam dở khóc dở cười: “Mẹ làm thế chẳng phải là ép duyên sao?”



“Mẹ làm thế cũng vì muốn tốt cho con!”



Chương Tranh Lam hờ hững đáp: “Mẹ, nếu con đã có người trong lòng rồi thì sao?”