Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em

Chương 19 : Anh chỉ ở đây

Ngày đăng: 18:47 18/04/20


Yêu? Nếu là trước đây, Chương Tranh Lam chắc chắn sẽ nói: “Làm sao có thể?” Còn lúc này, từ “yêu” cũng không đủ để hình dung nữa, đó là thứ anh cầu mà không được, trong đầu không ngừng suy nghĩ về nó, đến thể diện của mình cũng chẳng cần…



Anh cảm thấy Thủy Quang chính là người được ông trời tạo ra để khắc anh. Năm đó anh vô tâm vô tính, còn bây giờ anh toàn tâm toàn ý, nhưng dù anh có toàn tâm toàn ý thì người ta cũng phớt lờ anh.



Chương Tranh Lam nghĩ đến đây, bất giác có chút phiền muộn, lại lần nữa cảm thán mình thật sự già rồi sao? Anh hỏi Giang Dụ Như: “Em thấy anh đã già chưa?”



Giang Dụ Như sau khi kinh ngạc thì đã bình tĩnh trở lại: “Anh thế này là muốn em khen anh phải không Chương Tổng? Hay là bảo những cô bạn gái “tiền nhiệm” của anh đến chứng minh cho mê lực của anh?”



Chương Tranh Lam phục cô rồi. “Em có thể đừng hỏi những chuyện trước kia của anh vào không?”



Giang Dụ Như cười lớn. “Bây giờ anh muốn giữ gìn tên tuổi thì cũng muộn rồi!” Die n da n le q uy do n



Tiêu Thủy Quang vừa dập điện thoại, người đàn ông ngồi đối diện cô liền cười, nói: “Thật ngại quá, chắc cô bận lắm nhỉ? Còn tôi chỉ rảnh vào cuối tuần…”



Thủy Quang lắc đầu, nói: “Tôi không bận. Anh tìm tôi… tôi rất vui.”



“Hai năm nay tôi luôn ở nước ngoài, lẽ ra tôi nên đến tìm cô sớm hơn.” Người đàn ông đó cảm thấy có lỗi, anh ta chậm rãi nói: “Sau khi Cảnh Lam qua đời, bọn tôi đều rất nhớ cậu ấy.”



“Vâng.” Cô muốn nói “cảm ơn”, nhưng cuối cùng lại không nói.



Người đó vừa như hồi tưởng chuyện gì đó vừa nói: “Phòng của bọn tôi có tất cả bốn người, Cảnh Lam tuy ít nói nhất, cũng là người hướng nội nhưng lại tài hoa nhất.



Bọn tôi biết cô là bởi có một lần, bọn tôi đánh bài trong phòng, cảnh Lam cái gì cũng giỏi, chỉ không biết đánh bài nên cuối cùng thua đến thảm hại, sau đó đương nhiên bọn tôi đòi cậu ấy chiêu đãi. Khi cậu ấy trả tiền, bọn tôi nhìn thấy có ảnh một cô nữ sinh trong ví của cậu ấy, tất cả đều rất kinh ngạc bởi trong lớp, trong khoa có không ít nữ sinh có ý với Cảnh Lam nhưng cậu ấy đều cự tuyệt. Bọn tôi vẫn luôn cho rằng Cảnh Lam một lòng chỉ nghĩ đến việc học, không ngờ rằng cậu ấy đã có người trong lòng rồi, bọn tôi làm loạn lên đòi Cảnh Lam đưa cô đến cho bọn tôi gặp mặt, nhưng cậu ấy chỉ cười, nói: “Bây giờ không được, đợi thêm một năm nữa đi!” Tôi vẫn luôn nhớ biểu cảm của Cảnh Lam khi nói câu đó, rất tự tin, rất thỏa mãn.”



Thủy Quang chỉ cúi đầu lắng nghe.




Suốt quãng đường phóng đến một trăm sáu mươi kilômét trên giờ, khi đến cổng trường đại học lại bị bảo vệ chặn lại, Chương Tranh Lam chẳng nói chẳng rằng vứt xe lại đó rồi chạy vào trong, nhưng trường học lớn như vậy, cô sẽ ở đâu?



Trời đã tối, may mà trong vườn trường có nhiều đèn đường, anh vừa chạy vừa nhìn ngó xung quanh tìm kiếm. Trong thời tiết của tháng Mười hai, anh chạy đến mức mồ hôi chảy ướt lưng.



Tìm hơn mười phút chẳng có thu hoạch gì, trong lòng Chương Tranh Lam càng sốt ruột, khi đi qua một chiếc ghê gỗ dài, anh đột nhiên nhớ đến một chỗ.



Khi anh chạy đến phía sau tòa nhà giảng đường, cuối cùng cũng nhìn thấy người anh khổ sở chờ đợi, khổ sở tìm kiếm đang ngồi trên chiếc ghế đó.



Ánh đèn đường mông lung trong màn sương đêm làm mờ vẻ đẹp trên gương mặt cô. Chương Tranh Lam đứng cách cô khoảng chục mét. Khung cảnh này khiến anh cảm thấy giống như quay về hai năm trước, khi đó anh đứng bên cửa sổ nhìn thấy cô khóc, không biết chuyện gì có thể khiến một người khóc đến đau lòng, tuyệt vọng như vậy. Bây giờ anh vẫn không biết, nhưng điều đó không quan trọng, anh chỉ không bao giờ muốn nhìn thấy cô khóc.



Chương Tranh Lam đi đến đó, ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó khẽ ôm lấy người đang nhắm mắt vào lòng.



Toàn thân cô lạnh toát!



“Trời lạnh vậy mà sao em mặc ít áo thế? Cảm cúm rồi thì chỉ có em phải chịu.” Lời trách cứ được nói bằng giọng vô cùng cẩn trọng, e dè.



Thủy Quang không phản kháng, cả cô thể giống như không còn chút sức lực, cô nói: “Chẳng phải anh đi rồi sao… vì sao lại quay lại?”



Chương Tranh Lam sững người, chậm rãi nói: “Anh không đi. Anh chẳng đi đâu cả, chỉ ở đây, mãi mãi ở đây.”



Cô thả lỏng người, nói lạnh.



Chương Tranh Lam cởi áo ngoài quấn quanh người cô, ôm lấy cô rồi khẽ hỏi: “Thủy Quang, chúng ta vào trong xe được không?”