Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em
Chương 26 : Anh yêu em là đủ rồi
Ngày đăng: 18:47 18/04/20
Hôm đó, trong căn hộ Thủy Quang thuê, ba người đàn ông đánh bài đến hơn chín giờ mới tan cuộc. Giữa chừng Chương Tranh Lam có nhận mấy cuộc điện thoại, đều là các loại như: “Chương Tổng, anh đang ở nơi xa xôi nào vậy, có muốn ra ngoài uống rượu không?” Khi nhận được cuộc gọi đầu tiên như thế này, anh lập tức nhìn sang Thủy Quang đang bưng trà lên cho bọn họ.
Thủy Quang từ nhỏ đã được bố giáo dục rất nghiêm nên lúc này có ba người đàn ông vừa hút thuốc vừa đánh bài trong nhà, cô cũng biết lễ nghĩa bưng trà lên. Chương Tranh Lam đón lấy cốc trà, cười nói “cảm ơn”, đợi cô đi rồi mới bình tĩnh nói với người ở đầu máy bên kia: “Không rảnh, thôi nhé, dập máy đây!”
“Hây! Bạn học cũ, đang bận gì vậy? Không phải mới giờ này đac rúc về nhà rồi chứ?”
Chương Tranh Lam rút một quân bài vứt ra. “Châu Kiến Minh, có chuyện gì thì mau nói đi.”
Đối phương vui vẻ nói: “Chẳng phải đã nói cùng ra ngoài uống rượu sao?”
Chương lão đại không đổi sắc mặt, nói: “Nửa đêm canh ba uống rượu gì chứ? Không có việc gì thì về nhà sớm đi!”
Đối phương ngừng một lát. “Cậu là Chương Tranh Lam phải không?!”
Chương Tranh Lam cười, nói: “Được rồi, được rồi, tôi đang bận, không có việc gì thì dập máy nhé!”
Bị ngắt máy không thương tiếc, Châu Kiến Minh nhìn di động hồi lâu rồi kinh ngạc quay đầu về phía Giang Dụ Như. “Tranh Lam bảo chúng ta về nhà sớm, bình thường cậu ta là người hay tu tập bạn bè nhất!”
Giang Dụ Như uống một ngụm bia rồi nói: “Hay là yêu ai rồi?”
Bên cạnh có người cười, nói: “Hồi học đại học, trong phòng bọn em, câu anh Lam hay nói nhất chính là “yêu đương là lãng phí thời gian”. Chị Giang, không phải nói chị lãng phí thời gian đâu, là anh Lam quá tuyệt tình! Khi đó anh ấy còn nói “nhược thủy tam thiên, ta chỉ lấy một bầu”, sau đó lại thay bạn gái chăm hơn bất cứ ai, cho nên loại người như anh Lam không thể nào yêu đương gì đó được, tám phần là không muốn ra ngoài đối phó với chúng ta mà thôi.”
*nhược thủy tam thiên, ta chỉ lấy một bầu: vườn hoa nghìn đóa, ta chỉ hái một nhành.
Giang Dụ Như dường như định phản đối. “Nếu các cậu đã nhìn thấy anh ấy… Thôi bỏ đi, một đám người thô lỗ như các cậu cũng chẳng hiểu được…”
Anh cười. “Thủy Quang, có thể tối hôm nay anh sẽ không ngủ được, làm thế nào đây?”
Lúc này La Trí đại ca ở trong bếp, anh đã do dự rất lâu rằng có nên ra ngoài không, cuối cùng vẫn không đi ra. Trước đó Chương Tổng đã nói với lão Thiệu: “Hôm nay đến đây thôi nhé, lần sau mời hai người ra ngoài ăn cơm rồi chơi tiếp mấy ván.”
Lão Thiệu là một tay giang hồ rất biết nhìn sắc mặt người khác, lúc này lập tức đứng dậy vươn vai, nhìn đồng hồ, nói: “Ôi, muốn thế này rồi cơ à? Tôi phải về thôi, ngày mai phải đi làm sớm.”
Khi La Trí tiễn lão Thiệu ra ngoài, người kia vỗ vỗ vào vai anh, nói: “Tiểu La, em rể cậu có tài sản trên trăm triệu, có cảm thấy áp lực quá lớn không?”
La Trí cười, mắng: “Sao em phải cảm thấy áp lực lớn chứ?”
Thật ra, trong mối “quan hệ” này, áp lực lớn nhất phải là Chương Tổng có tài sản trên trăm triệu kia.
Chương Tranh Lam đứng ở đó, nhìn ngắm Thủy Quang một hồi: “Trưa mai anh đến công ty em rồi chúng ta đi ăn cơm nhé?”
Thủy Quang ậm ừ “vâng” một tiếng.
“Thủy Quang!” Anh ôm lấy cô. Người trong lòng anh co rúm lại, bàn tay anh vỗ về trên lưng cô, mặt anh kề vào cổ cô, khẽ nói: “Anh yêu em.”
Thủy Quang vẫn không đáp lại, cuối cùng Chương Tranh Lam thả cô ra, nụ cười không thay đổi, rất lịch sự nói: “Vậy anh đi đây, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Thủy Quang nhìn theo bóng lưng anh đến khi nó biến mất ở cầu thang tầng hai, một lát lâu sau mới quay người vào nhà.
Vào lúc này, Chương Tranh Lam đã lên xe. Anh ngẩng đầu nhìn lên ô cửa sổ sáng đèn trên tầng ba, cuối cùng châm một điếu thuốc, chầm chậm rít một hơi, nhả khói ra, trong màn khói lởn vởn, anh bình thản nói: “Thủy Quang, anh yêu em là đủ rồi… bất luận em có nghiêm túc hay không.”