Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em
Chương 34 : Tình yêu và niềm tin
Ngày đăng: 18:47 18/04/20
Còn hai ngày nữa là đến Giáng sinh nên trước cửa các cửa hàng hai bên đường đã rực rỡ đèn màu. Trước đây Chương Tranh Lam chẳng có cảm giác gì với ngày tết Tây này nhưng bây giờ lại rất quan tâm, hỏi người đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Ngày lễ em có rảnh không?”
Thủy Quang hơi thất thần, chỉ “ờ” một tiếng mà không quay đầu lại, cũng không biết là có nghe thấy câu hỏi của anh không.
Chương Tranh Lam nghiêng đầu nhìn cô. “Thẫn thờ gì vậy? Hử?”
Thủy Quang quay đầu lại, nói: “Em thích mùa đông.”
Chương Tranh Lam cười, hỏi: “Em không sợ lạnh à? Anh bảo này… mai là cuối tuần, bây giờ còn sớm, có muốn đến nhà anh một lát không? Chỉ ngồi chơi thôi, anh không có ý gì khác đâu.” Ý thì nhất định là có, một người đàn ông bình thường suốt ngày không suy nghĩ lung tung về người trong lòng mới là lạ, nhưng Chương Tranh Lam rất giỏi kiềm chế, không muốn mối quan hệ vừa mới xây dựng được bị phá hoại chỉ vì không kìm nén được dục vọng.
Không thấy Thủy Quang trả lời, Chương Tranh Lam thúc giục: “Sao thế? Trả lời một câu đi?” Nghiêng đầu nhìn đồng chí Tiêu lại đang đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, anh chỉ biết dở khóc dở cười. “Em mà im lặng, anh sẽ coi như em đồng ý đấy nhé!” Sau đó anh cười, xoay vô lăng lái xe về phía nhà mình.
Die nda nl equ ydo n
Anh dừng xe ở sân sau biệt thự. Tiếng nhạc dừng lại khiến Thủy Quang bừng tỉnh, cuối cùng cũng phát hiện ra nơi mình đến không phải nhà mình mà là nhà anh, vừa định lên tiếng hỏi thì đối phương đã xuống xe, đi vòng sang mở cửa xe cho cô, nở nụ cười chân thành. “Anh đã hỏi em rồi, em không phản đối.”
Thủy Quang á khẩu, xuống xe mới nói: “Vậy em tự gọi xe quay về đây.”
“Quay về cái con khỉ!” Chương Tranh Lam chửi thề một câu rồi chẳng nói chẳng rằng đưa Thủy Quang vào trong nhà. “Trong nhà anh có lang sói, dã thú hay là yêu ma quỷ quái gì mà khiến em không muốn đến như thế này?”
“… Yêu quái.”
Chương Tranh Lam bật cười. “Anh là yêu quái, vậy em chính là Phật Tổ chuyên thu phục yêu, được rồi chứ?”
Thủy Quang đã từng đến nhà Chương Tranh Lam hai lần, một lần cô chẳng còn nhớ được bao nhiêu, một lần là khi cô bị ốm, anh đưa cô đến, hôm sau ngủ dậy, cô đã thẫn thờ nhìn anh rất lâu.
“Em phải đi đây.” Trong không gian ngập tràn sự ám muội, giọng nói khe khẽ của Thủy Quang vang lên, Chương Tranh Lam sững sờ, ôm chặt lấy cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em muốn thấy anh chết sao?”
Trong đầu Thủy Quang cũng rối tung lên, trái tim vẫn đang đập loạn. “Chương Tranh Lam…” Cô đẩy anh ra. Anh tóm lấy tay cô, đưa lên cắn, nhưng làm sao nỡ cắn thật chứ. Trong lòng cô tê dại, muốn rút tay ra nhưng anh nào để cho cô được làm như thế, anh khẽ cắn ngón trỏ của cô, mắt nhìn thẳng vào cô.
Mặt Thủy Quang càng đỏ bừng lên, vừa tức giận vừa xấu hổ, dù sao cô cũng là con gái, vẫn luôn bảo thủ về chuyện tình cảm, ngoài việc trước đây yêu thầm Cảnh Lam, có thể nói cô chưa bao giờ yêu ai, đến khi chớm yêu lại gặp phải kiểu người như Chương Tranh Lam, bị anh quay như chong chóng là điều quá đỗi bình thường.
Cuối cùng Chương Tranh Lam cũng thả tay ra nhưng không có ý nhượng bộ, thậm chí còn sát lại gần hơn, cúi người hôn lên tóc cô. Thủy Quang tưởng rằng sau đó anh sẽ thôi nhưng lại phát hiện mình đang bị anh từ từ ép xuống sô pha. Cô cắn răng, bực bộ vì mình đã nhượng bộ anh quá nhiều lần.
“Anh thả tay ra, em phải đi rồi…”
“Không buông.”
Thủy Quang vừa giận dữ vừa xấu hổ, co chân lên đá anh nhưng vì không gian bị hạn chế nên cũng không biết đá trúng chỗ nào, chỉ nghe anh “hừ” một tiếng, cụp mắt xuống, giọng nói mang theo mấy phần u oán: “Em thật nhẫn tâm!”
Thủy Quang chẳng hiểu ra sao, đến khi anh tóm lấy tay cô đưa đến chỗ bị thương, cô mới ý thức được là chuyện gì, vội vàng rụt tay về. “Anh là đồ lưu manh.”
Chương Tranh Lam nở nụ cười u ám. “Thế này đã là lưu manh rồi á? Vậy thế nào thì sao? Anh nói rồi hôn lên bờ môi cô, mang theo ham muốn rõ ràng.
Thủy Quang quay đi. Chương Tranh Lam nở nụ cười, tay vẫn không dừng lại, chiếc áo sơ mi cũng đã được cởi ra gần hết, để lộ khuôn ngực vạm vỡ, săn chắc. Anh cầm lấy tay cô đặt lên lưng mình, nói: “Lần trước bị em cào, giờ trên lưng anh có rất nhiều sẹo.”
Thủy Quang mơ hồ biết ý anh muốn nói gì nhưng lúc này cô càng bực bội hơn vì mình vị anh dẫn dụ, khống chế, liền bộc phát tính khí trẻ con cào vào lưng anh, khiến gã lưu manh nào đó phải rùng mình. “Em lại cào đấy à?”
_________________