Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em
Chương 41 : Đêm Giáng sinh bình an (2)
Ngày đăng: 18:48 18/04/20
Buổi sáng ngày Giáng sinh, Chương Tranh Lam chơi bóng giết thời gian cùng một người bạn độc thân. Lúc đi khỏi câu lạc bộ, anh nhận được điện thoại của Châu Kiến Minh, nói là Lộ Lộ nhớ người trong lòng của anh rồi, hôm nay cùng ra ngoài đi chơi nhé?
Chương Tranh Lam “hứ” một tiếng, nói: “Cô ấy không rảnh.”
Đồng chí Châu Kiến Minh nói: “Hai người hẹn hò sao?”
Chương Tranh Lam cười, nói: “Cậu nói xem?”
“He he, vậy không làm phiền hai người nữa.” Sau đó Châu Kiến Minh quay sang nói với con gái: “Chị và chú đang bận. Lần sau bố sẽ bảo chú Chương của con đưa chị ấy ra ngoài chơi với con nhé, ngoan!”
Chương Tranh Lam dập điện thoại, cuối cùng không kìm được gửi tin nhắn cho người nào đó. “Em đang làm gì vậy?”
Rất lâu sau đối phương mới trả lời: “Ăn cơm.”
Chương Tranh Lam lập tức gõ ba chữ: “Ăn với ai?”
“… La Trí.”
“Ăn gì?”
Người kia không trả lời nữa, Chương Tổng tiếp tục: “Anh chơi bóng đến tận bây giờ, đói chết đi được.”
Thủy Quang và La Trí dạo trong trung tâm thương mại một vòng rồi lên tầng thượng ăn cơm. La Trí hỏi người đối diện muốn ăn gì hai lần mà không nhận được câu trả lời, không kìm được ngẩng lên nhìn, thấy nha đầu đó đang đờ đẫn trước màn hình điện thoại. “Quang Nhi, em muốn ăn gì?”
Lúc này Thủy Quang mới sực tỉnh. “Gì cũng được.”
Chương Tranh Lam đợi mãi không thấy có tin nhắn trả lời, liền day day trán, lẩm bẩm: “Vô lương tâm quá!”
Mọi người cùng quay lại nhìn, sau đó thì đờ đẫn, lặng lẽ ai về chỗ người đó, cố gắng tỏ vẻ chăm chỉ cần cù, phấn đấu đến chết. Chương Tranh Lam chỉ nhướng mày, đi tới cầm lấy ống nghe, mọi người bất giác đều dỏng tai lên thì lại nghe thấy sếp nói: “Anh lấy di động gọi cho em.”
Sau đó, Chương Tổng dập máy, ném một câu về phía đám người nhàn rỗi: “Lát nữa sẽ xử lý mọi người”, rồi lấy di động đi ra cửa lớn của công ty, để mặc đám người đang nhìn trần nhà than thở.
Di động lại một lần nữa đổ chuông, Thủy Quang uể oải nhấn nút nghe. Trong lúc anh nói chuyện, cô chỉ “ừm” mấy tiếng, vì những người ở bên cạnh đều đang làm việc nên cô không tiện nói chuyện lâu. Chương Tranh Lam hỏi cô có muốn cùng ăn trưa với anh không thì cô nói, đã đặt đồ ăn nhanh cùng đồng nghiệp rồi.
“Ăn thứ đo không tốt cho sức khỏe đâu.” Chương lão đại nhíu mày. “Lát nữa anh đặt họ mang cho em một suất nhé?”
“Em không ăn đâu.” Thủy Quang cự tuyệt. “Anh rất rảnh sao? Em bận lắm.” Ý cô rõ ràng là muốn tắt máy rồi.
Chương Tranh Lam đứng bên cửa sổ, cười nói: “Em còn bận hơn anh sao? Thà em cứ đến chỗ anh làm cho xong, chuyên ngành của em cũng phù hợp với công ty anh. Nếu em đến, không cần phỏng vấn, anh trực tiếp nhận luôn, bảo đảm công việc của em sẽ nhẹ nhàng, lương lại cao, có được hay không?”
Thủy Quang rất muốn nói: “Được cái đầu anh” nhưng rốt cuộc vẫn kìm nén được. “Em dập máy đây.”
“Ấy, đợi chút!” Chương Tranh Lam gọi cô, do dự một lát mới hỏi. “An hem có phát hiện ra buổi tối hôm đó em không về nhà…”
“Tút…” Đối phương đã ngắt máy.
Chương Tranh Lam cười thành tiếng. “Anh chỉ muốn hỏi anh em có phát hiện ra em nói dối không để anh còn giúp em.” Còn có phải thật lòng muốn giúp đỡ không thì chỉ có trời mới biết, Chương Tổng biết.
Thủy Quang vừa ngắt cuộc gọi thì di động lại đổ chuông. Cô chẳng buồn nhìn số điện thoại hiển thị đã bắt máy, đối với anh, dường như cô lúc nào cũng có thể bộc lộ chính mình một cách rất tự nhiên, cô nói bằng giọng không vui: “Anh lại muốn gì?”
“Chào cô!” Giọng nam nghe có vẻ lạnh nhạt. “Cô Tiêu, tôi là Lương Thành Phi.”
Thủy Quang sững sờ, nhìn lại số điện thoại hiển thị trên màn hình, đương nhiên là số máy lạ, rồi lại kề vào bên tai, lạnh nhạt trả lời: “Có chuyện gì không?”