Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em

Chương 43 : Hóa ra có thể trùng hợp như vậy (2)

Ngày đăng: 18:48 18/04/20


Một nhóm người xuống đến tầng dưới, chia ra hai chiếc xe. Thủy Quang cũng chẳng làm chuyện vô ích là cố lên xe của công ty mà lên luôn xe của Chương Tranh Lam. Nguyễn Kỳ vô cùng tự giác ngồi ở ghế sau.



Xe vừa nổ máy, Chương Tranh Lam liền đưa cho Thủy Quang một món đồ. Thủy Quang đón lấy, thấy là kẹo liền nghẹn ngào nói: “Anh thích ăn đồ ngọt như vậy sao?”



“Cũng hơi hơi.” Chương Tranh Lam cười, nói. “Nhưng đây là kẹo gừng, không ngọt, hơn nữa mùa đông ăn cái này có thể chống lạnh, trị cảm.”



“Em đâu có bị cảm.”



“Chẳng phải lần trước em bị cảm đấy sao? Ngoan, cầm lấy, phòng bệnh còn hơn chữa bệnh.”



Die nda nl equ ydo n<3



Thủy Quang cảm thấy chuyện này thật ấu trĩ, chẳng thèm nói chuyện nữa. Nguyễn Kỳ thì thở dài. Đây là lão đại sao? Sao lại dịu dàng như nước thế này!



Chương Tranh Lam cười, hỏi người ngồi phía sau: “Tiểu Nguyễn, cậu muốn ăn kẹo gừng không? Trong phòng làm việc của tôi còn rất nhiều.”



Nguyễn Kỳ vội xua tay, cười hì hì. “Không cần, cảm ơn lão đại!”



Thủy Quang nhìn Nguyễn Kỳ qua kính chiếu hậu, đúng lúc anh ta quay đầu lại, ánh mắt hai người gặp nhau, Nguyễn Kỳ vội gật đầu, nói: “Chào chị dâu!”



Thủy Quang: “…”




Anh ta chăm chú nhìn cái tên đó rất lâu. Anh ta không tin trên thế giới này lại có chuyện trùng hợp như vậy.



Lần sau gặp lại cô trong siêu thị, thấy cô đi cùng một người đàn ông cao lớn, anh ta tưởng đó là “Vu Cảnh Lam”.



Sau đó lại nhìn thấy cô trong đồn cảnh sát, anh ra có chút bất ngờ. Anh ta đứng ở đó nhìn cô cụp mắt xuống, vẻ mặt tĩnh lặng, thậm chí còn có chút khoan thai, giống như chẳng thứ gì có thể làm cô kinh sợ. Anh ta cảm thấy thú vị, người như thế nào mới có thể không biết sợ như vậy?



Sau lần đó, anh ta như bị ma xui quỷ khiến đi điều tra thông tin về cô qua mạng lưới nội bộ của cơ quan. Cùng là người Tây An, thậm chí địa chỉ cũng giống nhau, trường tiểu học, trung học, đại học cũng giống nhau…



Anh ấy chết rồi, cô đuổi theo đến tận đây, thật chung thủy biết bao!



Lương Thành Phi nhìn màn hình máy tính, dựa vào lưng ghế, nở nụ cười lạnh lẽo. Khi nhìn thấy ba chữ “Vu Cảnh Lam” trên tờ giấy, anh ta tưởng rằng chỉ là cùng họ cùng tên, hóa ra trên thế giới này lại có chuyện trùng hợp như vậy, khiến anh ta không muốn tin cũng không được.



Lúc này, anh ta nhìn thấy cô cùng người đàn ông kia lên một chiếc xe, liền bám theo chiếc xe đó đến một tòa nhà cao ốc rồi thấy cô xuống xe. Người trong xe gọi cô lại, cô quay đầu nghe người đó nói, sau đó chỉ nhíu mày đáp lại rồi quay người rời đi.



Lương Thành Phi cũng mới biết đến người đàn ông đó qua một báo cáo, Chương Tranh Lam, một thương nhân giàu có. Anh ta cười cười, nhếch khóe môi với vẻ châm biếm không chút che đậy.



“Cô đã quên Vu Cảnh Lam rồi sao?”



_________________